Hồ Du trông thấy Tống Thời Hạ liền nhoẻn cười, nụ cười chân thành và cảm kích.
“Tiểu Hạ tới chơi à, sao còn mang nhiều quà thế?”
“Em đoán chị cũng muốn ăn ít trái cây cho mát nên mang qua.”
Sản phụ mới sinh xong có thể ăn trái cây, Trương Uyển Thanh lấy một quả chuối, bóc cho con gái.
“Cháu có lòng quá, mẹ con cô về vội, quên cả mua trái cây, trái cây cháu mang tới thì yên tâm rồi.
DTV
Cô cứ cảm thấy nó thơm ngọt hơn mua ở nhà khác, chỉ tiếc là vườn trái cây nhà cháu còn phải hai, ba năm nữa mới bói quả.”
Tống Thời Hạ gọt một quả táo, cười nói:
“Khi nào cây nhà cháu có quả, cháu sẽ mang qua nhà cô đầu tiên, bảo đảm nhà mình ăn đến chán mới thôi.”
Hồ Du vừa ăn chuối vừa nói: “Vậy thì tốt quá, chị ăn trái cây không chán được đâu, có bao nhiêu ăn được hết.”
Tống Thời Hạ bổ xong táo mới trình bày ý đồ tới đây, Trương Uyển Thanh tỏ ý tiếc nuối:
“Chuyện giáo sư Quý thì chỉ sợ ông Hồ nhà cô không giúp được gì rồi.”
Tiểu Hạ có việc gấp, muốn liên hệ với giáo sư Quý thì chỉ có thể qua hỏi chỗ ông Quý thôi.
Tống Thời Hạ giải thích: “Không phải là công việc của anh ấy đâu ạ, cháu chỉ hỏi chút chuyện riêng.”
Trương Uyển Thanh vội nói:
“Ông Hồ đang ở phòng sách chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp sắp tới, cháu tới đúng lúc lắm, nếu muộn chút nữa là phải chờ sang tuần mới gặp.”
Tống Thời Hạ tới chỗ hiệu trưởng Hồ, tỏ ý mình muốn giúp trường xây dựng phòng thí nghiệm mới.
“Phòng thí nghiệm hả? Chuyên ngành của cháu không cần dùng phòng thí nghiệm nhiều đâu nhỉ?”
Tống Thời Hạ vội giải thích:
“Không ạ, ý cháu là phòng thí nghiệm cho đội ngũ nghiên cứu của giáo sư Quý cơ, viện khoa học có, trường ta cũng nên có.”
Hiệu trưởng Hồ hiểu ra.
“Bác hiểu ý cháu. Nhưng để xây dựng phòng thí nghiệm, chí ít cũng phải cả chục nghìn đổ vào, lại còn thiết bị thực nghiệm nữa, cũng phải mấy chục nghìn, không phải một con số nhỏ đâu.”
Tống Thời Hạ gật đầu:
“Cháu biết, hiện cháu đang có chừng hơn 300 nghìn tiền tiết kiệm, đây là khoản riêng của cháu, có thể tự do tiêu dùng, cháu còn nguồn thu nhập thường xuyên khác nữa để bổ sung nếu thiếu.”
Nếu không đủ, trong phòng sách còn có một ít trang sức vụn vặt, nhờ bác Diêu bán đi cũng được một số tiền không nhỏ.
Hiệu trưởng Hồ chấn động con ngươi.
Vừa rồi, cô gái nhỏ bé trước mặt rất thản nhiên nhắc tới chuyện chi ra hơn 300 nghìn tiền riêng chỉ để xây phòng thí nghiệm cho trường, quả nhiên không thể trông mặt bắt hình dong được.
Mặc dù hết sức kích động nhưng ông vẫn muốn hỏi cho rõ:
“Việc này cháu đã bàn với người nhà chưa?”
Tống Thời Hạ cười đáp:
“Cháu đang muốn cho chồng cháu một bất ngờ, muốn nhờ bác giấu giùm, số tiền này là tiền riêng của cháu, cháu quyết được.”
Hiệu trưởng Hồ chậc lưỡi liên tục, không hổ là nữ sinh thi đỗ thủ khoa Khoa học tự nhiên.
Ông cũng từng nghe Hàn Dung nói con dâu bà đang làm kinh doanh, hẳn cô bé này tinh mắt, kiếm được một khoản lớn.
“Được, vậy họp xong bác sẽ về bảo bên hậu cần của trường qua bàn với cháu, bảo đảm sẽ cung cấp cho các nhà khoa học trường ta một phòng thí nghiệm ngang cỡ viện khoa học mới được.”
Tống Thời Hạ mỉm cười: “Vậy thì tốt quá ạ.”