Sài Thiện Tĩnh cười hiền lành: “Đúng thế, bọn cô tìm cô ấy.”
Quý Nguyên xoay ô tô về một hướng:
“Các cô đi theo cháu, dì Tống đang ở nhà làm bánh kem, bảo chúng cháu đi đón khách ạ.”
Sắc mặt mấy cô gái lập tức vừa vui mừng vừa ngạc nhiên.
Nói vậy thì chắc là Tiểu Hạ với giáo sư Quý là hàng xóm, không chừng có thể nhờ giáo sư Quý giúp đỡ chuyện lần này.
Mặc dù ba của Cát Tình là hiệu trưởng nhưng giáo sư Quý cũng là nhân tài toàn diện hiếm có, nhà trường chắc chắn sẽ nể mặt giáo sư Quý.
Nếu quan hệ của Tiểu Hạ và mẹ của hai đứa nhỏ kia tốt thì...
Mọi người không khỏi cảm thấy may mắn thay cho Tống Thời Hạ.
Quả nhiên xe đến núi ắt có đường, thảo nào Tiểu Hạ không quan tâm đến chuyện của Cát Tình, hóa ra là đã lo liệu từ trước.
Tống Thời Hạ đang làm bánh kem sữa táo ở nhà, mùi hương cực kỳ ngào ngạt.
Có thể làm cho phạm vi bán kính một dặm tràn ngập mùi hương bánh kem táo, nếu mở cửa hàng bên ngoài ngã tư thì hương thơm sẽ tràn ngập khu phố.
Sở dĩ cô chọn làm món này vì cô nghĩ bột mì rất dễ bảo quản.
Cô định làm nhiều một chút rồi đóng gói cho bạn ký túc xá mang về, có dùng ăn sáng trong một tuần.
Mẹ chồng và người giúp việc đang giúp nhào bột, lò nướng bánh mì trong sân cũng đang hoạt động.
“Nhà mình làm nhiều một chút, để buổi sáng mẹ có thể ngủ được thêm.”
Sáng nào mẹ chồng cũng dậy sớm làm bữa sáng.
Tống Thời Hạ đã khuyên nhiều lần nhưng bà ấy không nghe nên chỉ có thể làm thật nhiều bánh để mẹ chồng được ngủ thêm một lúc.
“Con đừng lo cho mẹ, mẹ nhiều tuổi rồi nên ngủ ít.”
Người giúp việc ở bên cạnh mẹ chồng và con dâu trò chuyện thì trong lòng rất hâm mộ.
Quan hệ mẹ chồng con dâu hòa thuận như này rất ít gặp ở trong thôn, nếu mẹ chồng bà ấy có thể quan tâm bà ấy bằng một nửa chủ nhà này thì tốt.
Giữa chừng Tống Thời Hạ nhận một cuộc điện thoại.
Mẹ cô nói lợn ở nhà đã lớn lắm rồi, có kích thước tương đương với lợn nhà người khác nuôi một năm, hỏi cô bây giờ có muốn g.i.ế.c mấy con không.
“Để con bàn bạc mẹ chồng đã ạ, chắc chắn căn tin trường học ở đây đang đợi mua đó.”
Tống Thời Hạ cúp máy thì trong lòng thầm nghĩ phải lắp cái điện thoại trong nhà, để mỗi lần gọi điện thoại ở cửa hàng đồ ăn vặt cũng không dám nói nhiều.
Sợ tai vách mạch rừng có người nghe thấy, lại đỏ mắt ghen tỵ.
Trước kia cô cũng từng viết thư về nhà và đọc cho ba mẹ vào kỳ nghỉ đông, nếu không cho ba mẹ đi học thì làm sao đọc được chữ?
Chưa nói đến trường cấp hai, vào năm đầu chỉ cần đọc được sách là được, để bọn họ đi học vào tuổi này chắc chắn bọn họ sẽ rất ngại.
“Mẹ, nhà con gọi điện tới nói có thể g.i.ế.c lợn được rồi, hỏi mọi người có muốn đặt thịt lợn không? Nếu không đặt thì đợi đến tết mới g.i.ế.c lợn cho mọi người.”
Hàn Dung vui vẻ nói: “Lợn lớn nhanh vậy sao? Ba mẹ con giỏi quá!”
Tống Thời Hạ biết còn có công lao của linh tuyền nữa.
Nhưng cũng vì ba mẹ cô chăm tốt, nhà khác nuôi lợn đều cho ăn cỏ, cám với những loại thức ăn khác.
Cô đề nghị với ba mẹ là nếu muốn tập trung vào chăn nuôi thì phải cho chúng nó ăn một ít thức ăn mà người ăn.