Tống Thời Hạ chưa từng nuôi lợn nhưng cô từng thấy video trang trại nuôi lợn nấu cơm.
Lợn ở đó ăn ngon hơn cả người bình thường, trời nóng còn được ăn dưa hấu để hạ nhiệt, thậm chí chuồng lợn còn có điều hòa.
Đương nhiên nhà cô không thể lắp quạt hay điều hòa trong chuồng lợn được, chuồng lợn trong trang trại được xây dưới chân núi nên rất mát mẻ. Cô còn dặn ba mẹ lo lắng việc ăn uống cho lợn, bí mật cho chúng nó ăn rau mà nhà ăn không hết.
Những loại rau đó đều được tưới bằng nước linh tuyền, thịt lợn được nuôi sẽ ngon hơn thịt lợn bình thường.
Sở dĩ phải cho ăn lén lút vì hầu hết người dân trong thôn đều đưa rau nhà mình cho đoàn xe của anh trai mang đi bán hộ, đối với họ rau củ là nguồn thu nhập của họ.
Nếu họ phát hiện nhà cô cho lợn ăn thừa thì chắc chắn sẽ có người nói lung tung sau lưng.
Tống Thời Hạ cười giải thích:
“Ba mẹ con làm việc rất chăm chỉ, một khi giao nhiệm vụ cho họ thì họ sẽ làm tốt nhất có thể.
Lúc trước làm ruồng đều là nhà con đào đất, trồng cây đúng tiêu chuẩn nhất, cả cho lợn ăn cũng vậy ạ.”
Ba mẹ làm việc cẩn thận, ban đầu họ còn lo lắng sẽ không làm tốt nhưng thật sự giao trọng trách cho họ thì họ sẽ càng làm nghiêm túc hơn.
“Ba mẹ con đều là người cẩn thận, giữ lại một con lợn cho mẹ, gần đây ba con rảnh rỗi, để ba với anh trai con đến nhà con giúp g.i.ế.c lợn, thuận tiện để ông ấy quen đường trước.”
Tống Thời Hạ cười nói vâng.
Vừa nói xong, hai cậu nhóc mở cửa, lái ô tô vào trong nhà.
“Khách đến rồi ạ!”
Tống Thời Hạ, mẹ chồng và người giúp việc nhìn nhau, tất cả mọi người hôm nay đều phải diễn thật tốt, hai đứa trẻ giả vờ không phải con của cô.
Đinh Giai Giai thấy Tống Thời Hạ thì lập tức hét to.
“Hạ Hạ, sân nhà cô rộng quá.”
Tống Thời Hạ đứng ở cửa cười nói: “Nhà nào cũng có sân như nhau thôi.”
Đinh Giai Giai như chú bướm hoa, sờ rau xanh trong sân rồi lại ngửi hoa.
“Khu gia quyến giáo viên công nhân lớn như thế, tôi còn tưởng là chung cư đó.”
Hách Quế Hoa nhìn thấy dược liệu.
“Cô trồng dược liệu trong sân sao?”
“Ở hiệu thuốc nào cũng có dược liệu nên tôi thử xem mình có trồng được không.”
Mọi người đều giơ ngón cái lên với cô.
Sài Thiện Tĩnh mỉm cười: “Cô giỏi quá, sân nhà cô được quy hoạch rất tốt, trông thoải mái thế.”
Tống Thời Hạ tiếp đón mọi người:” Mau vào trong nhà ngồi ăn bánh đi, vừa mới ra lò nên thơm lắm.”
Mấy cô gái đi theo sau Tiểu Hạ, nhìn thấy toàn bộ phòng khách mới biết họ đã đánh giá thấp gia thế của cô, TV tủ lạnh radio máy giặt đều có cả, thậm chí còn có đĩa hát nữa!
Đinh Giai Giai lạnh run: “Tiểu Hạ, trong nhà cô chắc không phải có mấy giáo sư trường chúng ta chứ?”
Tống Thời Hạ cười thần bí:
“Cô đoán rất gần với đáp án.”
Mọi người không ai ngờ xuất thân của Tiểu Hạ lại lợi hại như vậy, rõ ràng nhìn giản dị gần gũi không hề kiêu ngạo chút nào.
Tống Thời Hạ ra vẻ phiền não mà đỡ trán.
“Các cô chắc sẽ không nghĩ người nhà giáo sư thì muốn làm gì cũng được phải không?
Cát Tình là thiểu số thôi, đa số người nhà giáo sư ở trường chúng ta đều rất khiêm tốn, tôi đoán là các cô đều không nhận ra được.”