Trái tim Tống Thời Hạ mềm nhũn, cô ngồi xổm xuống mặt đối mặt với cậu bé.
“Mẹ hứa với con, đợi mẹ trở về sẽ mua bánh bông lan cho hai đứa ăn nhé?”
Quý Nguyên cắn ngón tay lắc đầu: “Không cần mua bánh bông lan, mẹ về sớm một chút là được.”
Xem ra cậu nhóc này thường xuyên bị đưa đến gửi ở nhà người thân, không thì đã chẳng lo được lo mất như vậy.
Tống Thời Hạ và thím Phùng ra khỏi cửa chưa được bao xa đã nghe thấy tiếng khóc của con trẻ truyền đến từ trong sân, giọng Quý Nguyên cực kỳ vang dội.
Cô hơi khó chịu.
Thím Phùng an ủi Tống Thời Hạ:
“Trẻ con đều thế cả, người lớn đi đâu cũng muốn đi theo, cứ tập làm quen là được rồi.”
Sau đó, bà lại cười tủm tỉm nói:
“Cháu với bọn nhỏ có vẻ thân nhau nhỉ, Dương Dương và Nguyên Nguyên đều rất thích cháu.”
Trong lòng Tống Thời Hạ cũng nhớ mong hai đứa trẻ, đáp:
“Tại vì cháu đặt mình trong hoàn cảnh của người khác, chăm sóc yêu thương bọn nhỏ như con mình, có lẽ hai đứa đã cảm nhận được tấm lòng của cháu.”
“Cháu cũng là người tốt bụng, không phải mẹ kế nào cũng có thể coi con của vợ trước như con ruột của mình đâu.”
Tống Thời Hạ lắc đầu cười bảo:
“Thực ra cháu lại thấy rất may mắn, cháu thích con nít, nhưng lại sợ cơn đau khi sinh nở.
Trước đây cháu đã nghĩ, nếu sau này mình độc thân đến cuối đời thì sẽ đến cô nhi viện nhận nuôi một đứa.”
Thím Phùng cảm thấy khó tin: “Vậy cháu không định tự mình sinh à?”
“Chắc là tùy duyên thôi ạ, trước mắt thì không định sinh, anh Quý cũng ủng hộ suy nghĩ của cháu.
Dương Dương và Nguyên Nguyên đều rất ngoan, dù không sinh con thì cháu cũng chẳng tiếc nuối lắm.”
“Chậc, thím thấy người mẹ kế như cháu có thể đi làm Bồ Tát được rồi đấy. Mẹ kế nào mà không muốn tự mình sinh một đứa để ổn định địa vị trong nhà.”
Tống Thời Hạ trêu:
“Nhà Thanh cũng sụp đổ rồi, trong nhà lại không có ngôi vị hoàng đế cần thừa kế thì cần gì phải sinh con để ổn định địa vị chứ.”
Thím Phùng cũng cười:
“Giáo sư Quý chỉ biết kiếm tiền, trong nhà cháu là người có địa vị cao nhất, lại thân thiết với hai đứa trẻ như vậy, không muốn sinh cũng chẳng sao.”
Người nhà của nhân viên quan trọng muốn đi ra thì phải xin phép trước, quá trình tốn mất nửa tiếng.
DTV
Xung quanh trường học thôn xóm, thím Phùng liên lạc với xe chở hàng bên thu mua của hậu cần rồi đi ra.
Người phụ trách bộ hậu cần thấy Tống Thời Hạ thì cười chào hỏi.
“Đây chính là đồng chí Tống đúng không?
Giáo sư Quý đã liên lạc với chúng tôi mua máy giặt với máy may giúp cô, hôm nay cũng vừa chở về. Lát nữa chúng tôi đưa về nhà cho cô nhé.”
Không ngờ hiệu suất của họ lại nhanh như vậy.
Tống Thời Hạ thật lòng rất biết ơn bọn họ.
“Cảm ơn, mọi người vất vả rồi.”
Quần áo dơ trong nhà đã chất thành nửa đống, cuối cùng cô cũng đợi được máy giặt.
Người phụ trách cười lớn, xua tay nói: “Không vất vả, thuận tay thôi ấy mà.”
Sau khi lên xe, thím Thẩm tự mình giới thiệu Tống Thời Hạ.
Mọi người đều rất tò mò về cô, đây chính là cô gái đã lấy giáo sư Quý đó!