Cu cậu này đúng là khó lừa ghê.
Cô trêu Quý Dương: “Sao mẹ lại không dám uống hả? Chỉ là mẹ lớn rồi, người lớn thì không uống sữa thôi.”
Giọng Quý Dương chợt nhỏ đi: “Mẹ sợ uống hết nhà mình không mua nổi.”
Tống Thời Hạ tò mò hỏi: “Ai bảo con thế?”
“Con đoán, ngày nào mẹ cũng mặc có hai bộ quần áo này, còn chẳng có việc làm, chắc chắn là không có tiền.”
Tống Thời Hạ giả vờ than vãn:
“Không ngờ lại bị con phát hiện ra rồi. Mẹ nghèo lắm luôn, nếu không nuôi nổi hai đứa thì làm sao giờ?”
Quý Dương đanh khuôn mặt nhỏ nhắn lại nói:
“Con có thể ăn ít đi một chút, đưa phần của mình cho em trai. Mẹ không cần phải ngày nào cũng nấu thịt, tụi con có thể ăn rau xanh và cà rốt.”
Tống Thời Hạ không khỏi bật cười, nhéo khuôn mặt mũm mĩm của Quý Dương.
“Sao con lại đáng yêu đến thế chứ? Lừa con mà con cũng tin, tiền lương hằng tháng của ba con cũng đủ để cho bốn người nhà mình ăn thịt mỗi ngày.
Tranh thủ sữa còn nóng mà uống lẹ đi, mẹ thật sự không thích uống sữa. Mẹ có trà pha đây này, nó còn đắt hơn sữa của hai đứa đó.”
Quý Dương ngẫm lại.
Ông nội cũng rất thích uống trà, lần nào bà nội cũng bảo ông nội lấy tiền đi mua trà gì mà còn đắt hơn thịt.
Cậu bé phùng má nói:
“Mẹ... mẹ đừng có mà hối hận đó. Đợi sau này tụi con lớn lên mẹ có muốn uống sữa cũng ngại không dám mua cho mà xem.”
Tống Thời Hạ cười tít mắt.
“Được rồi, đến lúc đó mẹ muốn uống sữa sẽ bảo hai đứa mua cho mẹ nhé.”
Đợi đến khi hai bé con lớn lên chắc cũng đã có trà sữa rồi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quý Dương đỏ lựng.
Quý Nguyên bước tới ghé sát vào tai cậu bỏ nhỏ giọng thì thầm.
“Anh ơi, có phải anh cũng thích mẹ mới đúng không?”
Quý Dương lập tức cãi lại: “Nào... nào có, do anh... sợ mẹ chưa được uống sẽ lén trốn đi khóc thầm thôi.”
Quý Nguyên nửa tin nửa ngờ, trông mẹ có vẻ rất vui, sao lại trốn đi khóc thầm chứ?
“Mẹ ơi, mẹ đừng khóc nhé.”
Tống Thời Hạ không khỏi buồn cười, tên nhóc này đang tưởng tưởng ra cái gì thế?
DTV
Ăn sáng xong, cô chuẩn bị cho hai đứa nhỏ mỗi người một cái balo, bên trong đựng đồ ăn vật cho chúng.
“Nhớ chia đồ ăn vặt cho các anh chị ở bên cạnh ăn cùng nhau với nha, thím Phùng và mẹ mua đồ xong sẽ trở về.”
Cô cũng không bủn xỉn, đồ ăn vặt cô chuẩn bị đủ cho mấy đứa nhỏ ăn no căng luôn.
Tống Thời Hạ lo phân chia đồ ăn không đồng đều, đám nhóc sẽ tranh giành nhau nên chuẩn bị nhiều một chút, để tất cả mọi người cùng vui vẻ.
Dù sao cô cũng chẳng trông cậy vào giáo sư Tạ sẽ trông được bọn trẻ, chỉ cần mấy đứa nhỏ ngoan ngoãn ở trong nhà đừng chạy lung tung là được.
Quý Nguyên ôm lấy đùi cô nói: “Mẹ ơi, con cũng muốn đi.”
Trong mắt Quý Dương cũng toát ra vẻ ao ước.
“Lần này mẹ và thím Phùng có việc cần làm, lần sau lại dẫn con và anh hai đi dạo phố được không?”
Quý Dương giật giật quần áo của em trai.
“Em đã ba tuổi rưỡi rồi, đừng suốt ngày bám theo mẹ như thế.”
Khuôn mặt Quý Nguyên trông hết sức đáng thương, tựa như một chú cún bị vứt bỏ: “Mẹ nhất định phải về sớm một chút nhé.”