Ngoài hạt giống rau củ là không có ra, trong không gian của cô có đủ các loại trái cây có thể ăn được.
Sau khi chia đồ và sắp xếp xong, cô bảo hai đứa nhóc đi rửa mặt và lên giường ngủ.
Quý Duy Thanh không có ở nhà, bé con ôm gối vào phòng ngủ với cô, ai lại không thích mấy đứa bé thơm mùi sữa cơ chứ.
Sáng sớm hôm sau, Tống Thời Hạ lấy bánh bò đường đỏ trong tủ lạnh ra hấp, lại pha cho hai đứa nhỏ mỗi đứa một ly sữa mạch nha.
Đây là những thứ có sẵn trong nhà, là khi cô tìm bình không nhìn thấy cô tìm thấy chúng lúc đi lục lọi tìm chai rỗng.
Tống Thời Hạ nếm thử thì thấy nó còn ngon hơn sữa bột sau này nữa.
Không hổ là hàng xa xỉ của những năm bảy mấy tám mươi, nếu là mấy năm trước, muốn mua được nó thì phải có mối quan hệ mới được.
Cô cũng không giành sữa mạch nha với bé con, tự rót cho mình một ly hồng trà cho tỉnh người.
Quý Nguyên đẩy ly của mình tới trước mặt cô nói: “Mẹ uống ly của con nè.”
Tống Thời Hạ xoa cái đầu nhỏ của cậu bé.
“Con uống đi, mẹ là người lớn, con nít uống sữa mạch nha mới cao được. Mẹ không cần cao thêm nữa.”
Quý Dương nghĩ bụng không dám đâu, cậu bé định vạch trần lời nói dối của Tống Thời Hạ, chỉ là mẹ không muốn uống mà thôi!
Cô út toàn giành sữa của hai đứa, lần nào về nhà, bà nội pha sữa cho hai đứa đều bị cô út uống trộm.
Cô út lớn hơn hai đứa mười tuổi còn giành uống sữa mạch nha với hai đứa, song vẫn chẳng thấy cô út cao được như ba.
Quý Nguyên bưng ly sữa mạch nha lên uống “ực ực”, chẳng mấy chốc đã uống cạn ly.
Cậu bé hùng hồn hứa hẹn: “Con muốn cao thiệt cao! Cao hơn cả anh hai nữa!”
Có lẽ vì dinh dưỡng của cặp song sinh không phân phối đồng đều nên Quý Dương trông cao lớn hơn bạn cùng trang lứa cả nửa cái đầu.
Còn Quý Nguyên lại hơi gầy và cũng thấp hơn.
Nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài để đoán tuổi tác thì sẽ cảm thấy Quý Dương năm tuổi, còn Quý Nguyên chỉ có ba tuổi.
Vì lý do như thế nên người làm anh như Quý Dương luôn cố gắng bảo vệ em trai, nhưng cũng một phần vì được người lớn trong nhà ra sức dạy bảo.
DTV
Quý Dương thấy em trai uống một hơi hết sạch ly sữa mạch nha to thì lén lút bĩu môi.
Cậu bé từng nghe lén người lớn nói, cuộc sống của nông dân rất cơ cực, chắc chắn là mẹ không nỡ uống nên mới nói dối.
Tống Thời Hạ vừa dỗ xong em trai, trước mặt lại có thêm một ly.
Cô kinh ngạc nhìn về phía bé con đang xụ mặt ở đằng kia.
Quý Dương ngượng nghịu nói: “Mẹ lùn hơn ba mà, con tặng phần của mình cho mẹ đó. Con vẫn còn có thể cao tiếp được.”
Tống Thời Hạ thoáng chốc dở khóc dở cười.
“Vậy con có biết là phụ nữ mà như mẹ đã xem như rất cao rồi không!
Mặc dù mẹ không cao như ba các con, nhưng bà Phùng và bà Trương cách vách cũng không cao bằng mẹ.
Điều đấy chứng tỏ mẹ cũng đã rất cao trong số phụ nữ rồi, con cứ uống đi.”
“Mẹ lừa con, uống sữa mạch nha đâu có cao lên. Mẹ chỉ là không muốn uống thôi, chắc chắn là mẹ tiếc, không nỡ uống.”