Cô rửa sạch cà chua, chần nước sôi rồi lột vỏ, cắt thành từng miếng nhỏ, nấu thành xốt cà chua, sau đó cho thịt bò đã sơ chế vào nồi hầm chung.
Không có nồi áp suất, chỉ có thể hầm gần một tiếng để thịt bò thấm hương vị cà chua.
Sợ hai đứa bé không nhai nổi, cô còn cố tình hầm thịt bò thêm nửa giờ, nấu vừa mềm lại vừa ngon.
Thịt bò hầm cà chua chua ngọt rưới lên cơm nóng, Tống Thời Hạ cũng không kìm được mà ăn thêm một bát cơm.
Càng khỏi phải nói hai đứa nhỏ, cả hai vùi mặt vào bát ăn ngấu nghiến, không ngẩng mặt lên phát nào.
Ba người ngồi ườn trên ghế ợ một cái, không hẹn mà cùng xoa bụng.
Tống Thời Hạ đề nghị: “Chúng ta ra sân đi bộ nhé.”
Hai đứa nhỏ chậm rãi đứng dậy.
Cả hai ăn no tới mức bụng tròn xoe, không đi nổi.
Tống Thời Hạ đi ở phía trước, nói:
“Mẹ phát hiện ra hình như hai đứa không kén ăn, mẹ nấu món gì hai đứa cũng rất ủng hộ nhỉ?”
Quý Dương bĩu môi.
Cậu bé không thích ăn nhiều thứ lắm, cũng không thích ăn đồ chua.
Nhưng mẹ nấu quá ngon, mỗi lần chỉ ngửi thôi đã thấy đói bụng rồi.
Tống Thời Hạ không khỏi cảm thán.
Nuôi con nít cũng như nuôi cá ấy, có gì khó đâu.
Thím Phùng nhận rượu trái cây xong thì giấu trên giá sách của chồng. Sau khi giáo sư Tạ về nhà, thím Phùng ló đầu ra từ nhà bếp.
“Ông mau tới đây.”
Giáo sư Tạ rón rén đi vào bếp.
“Ông làm gì mà như đi ăn trộm thế?”
Giáo sư Tạ cười đáp: “Không phải tôi sợ bà cho tôi ăn vụng bị các con phát hiện sao.”
Thím Phùng lườm ông:
“Vậy ông còn không nói nhỏ một chút. Hàng xóm làm thịt bò hầm cà chua, bưng cho tôi một chén.
Ông bận rộn cả tuần rồi, ăn miếng thịt bồi bổ đi. Ngày mai tôi với tiểu Hạ ra ngoài, ông phải chăm đám trẻ trong nhà đấy.”
Giáo sư Tạ như cười khẩy: “Hóa ra là bà mượn hoa hiến Phật để hối lộ tôi đấy à.”
Thím Phùng bưng bát lên, nói:
“Nếu ông không ăn là tôi gọi đám nhỏ vào đấy. Dù sao ngày mai ông ở nhà cũng không có việc gì, không muốn cũng phải trông đám trẻ thôi.”
“Được, được, được, vậy tôi bê lên ăn trước đã. Bà ăn chưa?”
Thím Phùng vội vàng xua tay: “Lấy đi, tôi không ăn thịt bò.”
Giáo sư Tạ ngồi xuống bàn, vừa mở nắp ra thì hương thơm đã phả vào mặt.
Ông nuốt một ngụm nước bọt.
Sao tay nghề nấu nướng của đồng chí Tiểu Tống nhà hàng xóm tốt như thế chứ? Nấu món gì cũng ngon.
Tống Thời Hạ chuẩn bị một chút trái cây khô tự chế, lại sớt ra một hộp trà.
Trái cây khô được cô đựng trong túi hút chân không dày rồi dán kín miệng.
Những chiếc túi hút chân không này là hàng tồn kho còn sót lại từ ngày xưa.
Trái cây tươi thì cô chuẩn bị táo, chuối và lê bỏ trong hộp giấy, bên trong lót miếng xốp.
Ngày mai, sau khi tách ra với thím Phùng, cô sẽ tìm cơ hội lấy chúng ra từ trong không gian rồi gửi về nhà.
Tống Thời Hạ lại xếp một đống trái cây ra thùng, chúng đều là hoa quả mới chín gần đây nhưng lại không có cách nào giải quyết.
Trong đó có những loại trái cây theo mùa như táo ta, thơm, chuối, dâu tây, anh đào, dâu tằm, sơn trà, đào...
Dù sao để ở đó cũng không ăn hết, chẳng thà bán đi cho rồi.