Đợi người rời đi rồi, thím Phùng tò mò hỏi.
“Bạn cháu mới quen à?”
Tống Thời Hạ không giấu diếm mà nói thẳng:
“Cô ấy tên là Trần Kiều. Hai chúng cháu là người cùng thôn. Chồng cô ấy vừa tốt nghiệp, ở lại trường giảng dạy.”
Thím Phùng tỏ vẻ không biết đó là ai.
“Người nhà nhân viên và giảng viên chỗ chúng ta nhiều quá, thím chưa từng nghe nói tới cô ấy.”
Tống Thời Hạ cười đáp: “Cô ấy vừa tới, có khi vài ngày nữa lại quen mặt thôi.”
Thím Phùng lắc đầu.
Ánh mắt cô gái kia không trong sáng, nhìn đã biết không phải kiểu thành thật.
Đột nhiên Tống Thời Hạ nhớ ra, nói:
“Thím à, bao giờ thím vào thành phố thì bảo cháu một tiếng, cháu muốn gửi ít đồ về nhà.”
“Thế thì ngày mai nhé. Ngày mai là thứ sáu, cháu thấy được không?”
DTV
Tống Thời Hạ mong còn chẳng được, nhưng lại có một rắc rối khác.
“Còn hai đứa bé thì làm sao bây giờ?”
“Ngày mai lão Tạ không có lớp. Để ông ấy trông giúp cho.”
Hay rồi, một mình giáo sư Tạ trông năm đứa trẻ, khéo phải mệt bở hơi tai mất.
Nhưng cũng chẳng còn cách nào.
Người lớn không có ở nhà, không thể để trẻ con ở một mình trong nhà được.
Trần Kiều về nhà, một trai một gái đang ở nhà gõ bát chờ cô ta về nấu cơm.
Có đôi khi cô ta nghĩ không biết có phải mình thành bảo mẫu trong nhà hay không.
Nhưng chồng đối xử rất tốt và tôn trọng cô ta, khiến cô ta cảm thấy dễ chịu hơn phần nào.
Con trai con gái riêng của chồng cô ta là một cặp sinh đôi, năm nay lên lớp ba, đúng tuổi nghịch ngợm không nghe lời.
Cũng may kiếp trước cô ta có nuôi con nên cũng có kinh nghiệm.
Kiếp trước cuối cùng hai đứa bé này cuối cùng đều có tiền đồ.
Lập gia đình không phải là hầu chồng chăm con sao.
Chỉ cần cô ta hầu hạ ba người trong nhà thật tốt thì sẽ có ngày được bọn họ đón nhận thôi.
Tống Thời Hạ mua một lúc hai cân rưỡi thịt bò, cả căn tin đều nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ.
“Nhà cô ấy chỉ có hai đứa con, mua hai cân rưỡi thịt bò thì phải ăn mấy tháng đây?”
“Chồng cô ấy cũng không ở nhà, mua nhiều thịt như vậy không sợ hư, không để qua ngày được à!”
Thím Phùng ôm hộp xốp trên tay đi vào:
“Các người rảnh rỗi sinh nông nỗi đúng không. Người ta có tủ lạnh, mua về từ từ ăn thôi, cứ săm soi chuyện nhà người khác làm gì!”
Tống Thời Hạ về nhà, đầu tiên là nghĩ tới món thịt bò hầm cà chua.
Cô thèm c.h.ế.t mất thôi, mong ngày mai căn tin có thể có cả thịt dê, cho dù là sườn dê cũng được.
Dẫn hai đứa bé về nhà, cô vội vàng cầm hạt cà chua đi vào trong không gian.
Cà chua lớn rất nhanh.
Chờ tới lúc ăn cơm trưa là đã có thể mọc ra quả to bằng quả trứng gà rồi.
To cỡ này cũng có thể dùng được, chỉ cần dùng nhiều một chút là được.
Cà chua trồng trong không gian mùi vị cũng đủ ngon, không cần thêm sốt cà chua vào nồi thịt bò hầm cà chua làm gì.
Tống Thời Hạ bỏ thịt bò vào tủ lạnh, đổ 300 ml rượu trái cây vào một bình sạch để mang đến nhà thím Phùng.
Hôm nay thật sự phải cảm ơn thím Phùng.
Nếu không phải thím Phùng cố tình nói cho cô biết, không biết phải đến bao giờ mới được ăn thịt bò.