Kiếp trước mỗi khi cô ta thuyết phục người nhà đồng ý cho mình ly hôn, em họ lại tới khuyên cô ta nên nhịn một chút.
Em họ bảo cô ta nên rộng lượng, nói người đàn ông nào chẳng phạm sai lầm.
Mọi người trong nhà đều bị em họ tẩy não.
DTV
Nếu em họ thích nhịn nhục thì nhường gã đàn ông kia cho nó vậy.
Chuyện thứ hai Trần Kiều làm sau khi sống lại chính là cưới người đàn ông đã một đời vợ ở thôn bên cạnh, dù anh ta đã có một trai một gái.
Đối phương là người có học.
Vợ trước của anh ta là thanh niên trí thức xuống nông thôn.
Sau này thanh niên trí thức về thành phố, vợ trước của anh ta đã ly hôn với anh ta, đến con cái cũng mặc kệ, bỏ lại chồng con một mình về thành phố.
Kiếp trước Trần Kiều đi họp phụ huynh cho con trai có gặp anh ta một lần.
Cũng nghe người trong thôn nói, sau khôi phục thi đại học, anh đã thi đỗ đại học Yên Kinh, tốt nghiệp xong thì ở lại trường giảng dạy.
Trần Kiều biết người nhà anh ta muốn anh ta lấy vợ mới, giúp anh ta chăm sóc con cái.
Vì vậy cô ta cố ý kết thân với cha mẹ của đối phương, ở cùng với chồng một thời gian ngắn rồi theo đó đi đăng ký kết hôn.
Năm nay chồng cô ta tốt nghiệp đại học, đã xác định sẽ ở lại trường giảng dạy.
Cô ta mang theo hành lý, cùng con trai và con gái riêng của chồng đi tới đại học Yên Kinh.
Tống Thời Hạ dắt theo hai cậu con trai, vừa đi vừa tán dóc với Trần Kiều.
Thật ra cũng không có đề tài gì để nói chuyện.
Vốn dĩ hai người không thân, nhưng vì là người cùng một thôn cho nên Trần Kiều có cảm giác thân thiết với cô.
Trần Kiều cũng không ngờ Tống Thời Hạ tham phú phụ bần lại ở thủ đô.
Cô ta từng nghe người trong thôn bàn tán, nhắc tới việc Tống Thời Hạ vào thành phố làm mẹ kế.
Cô ta còn từng hùa theo chê cười Tống Thời Hạ. Hiện tại chính cô ta cũng làm mẹ kế.
Trần Kiều cảm thấy hơi xấu hổ, may mà Tống Thời Hạ không chú ý tới động tác của cô ta.
“Chồng cô cũng là giảng viên à? Cô ở khu nhà số mấy? Chúng ta là đồng hương, có thể xin làm hàng xóm với nhau đấy.”
Tống Thời Hạ cảm thấy nói thẳng ra thì dễ bị cho là khoe mẽ.
“Tôi...”
Cô còn chưa mở miệng, đột nhiên nhìn thấy thím Phùng không biết từ đâu chạy tới.
“Đồng chí Tiểu Tống, chờ một chút đã.”
Tống Thời Hạ như nhìn thấy cứu tinh, hai mắt sáng ngời.
Thím Phùng đúng là cứu tinh của đời cô.
“Hôm nay có nạm bò, cháu có muốn mua một chút không?”
Tống Thời Hạ vội vàng gật đầu.
“Có có có, có bao nhiêu cháu mua bấy nhiêu. Nhưng cháu không mang đủ tiền ở đây.”
“Không thành vấn đề. Thím ký sổ cho cháu, cuối tháng cháu bù là được.”
Trần Kiều ngưỡng mộ nhìn hai người đối đáp tự nhiên thân thiết với nhau.
Cô ta biết bà thím này là người ở bộ hậu cần của căn tin.
Tống Thời Hạ vừa mở miệng đã có thể mua hai cân rưỡi thịt bò, điều kiện tốt hơn cô ta rất nhiều.
Cô ta chủ động tạm biệt: “Vậy tôi đi trước nhé. Có cơ hội chúng ta lại nói chuyện sau.”
Tống Thời Hạ vẫy tay với cô ta: “Ừ, đi thong thả nhé.”