Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 74

Mọi người từ từ nhấm nháp rượu, một buổi giao lưu uống rượu nho nhỏ đã kết thúc như thế.

Quý Duy Thanh và thầy mình dõi mắt tiễn các vị viện sĩ rời đi.

“Biết tại sao tôi bảo cậu chia rượu ra mời mọi người không?”

Quý Duy Thanh thành thật lắc đầu.

“Nếu sau này cậu muốn ngồi ngang hàng với bọn họ thì phải trao đổi qua lại với họ nhiều hơn.

Tôi biết khả năng làm việc của cậu không thua bất kỳ ai, nhưng năng lực đối nhân xử thế của cậu lại khiến tôi quan ngại sâu sắc, rượu lại là thứ có thể kéo gần khoảng cách và quan hệ nhanh nhất.”

Quý Duy Thanh cái hiểu cái không.

““Cậu muốn trở thành người như bọn họ, đầu tiên là phải thông qua tuyển cử.

Giáo sư có thâm niên lâu hơn cậu có cả đống người, dựa vào cái gì người ta phải đề cử cậu chứ?

Cái khác tôi không nói nhiều, cậu cứ tập trung nghiên cứu học vấn của mình, đạo lý đối nhân xử thế kia tôi sẽ từ từ nói cho cậu biết.”

Quý Duy Thanh biết thầy làm vậy là vì muốn tốt cho mình, lại rót thêm nửa ly cho thầy.

Trưởng khoa hớn hở uống rượu, “Đời này, chuyện may mắn nhất tôi gặp phải chính là làm thầy của cậu đấy.”

Rượu này không tệ chút nào, ông tò mò hỏi một câu: “Đồng chí Tiểu Tống nhà cậu dùng rượu gì để ủ rượu dâu tằm thế?”

Quý Duy Thanh thành thật trả lời: “Mao đài.”

Bàn tay cầm ly rượu của trưởng khoa run một cái.

“Mao Đài? Cô ấy dùng rượu đắt như thế để ủ rượu trái cây?”

Quý Duy Thanh giải thích giúp cô: “Nhà cô ấy ở nông thôn, nên không biết Mao Đài.”

 

Trưởng khoa bưng ly rượu: “Cứ nghĩ tới đây là Mao Đài, tim tôi lại như bị người ta khoét đi mấy lỗ ấy.”

Rượu đắt như thế để dùng để ủ rượu trái cây, không phải vẽ rắn thêm chân sao?

“Thầy à, rượu dâu tằm mới tốt cho sức khỏe, nếu chỉ có Mao Đài thôi thì thầy không thể uống ly thứ hai đâu.”

Anh nói không sai chút nào, trong lòng trưởng khoa cũng nguôi bớt.

Nhưng ông không khỏi tiếc mớ rượu đã chia cho người ta ban nãy, hai thầy trò ông uống lén trong phòng không được hay sao?

Đáng tiếc trên đời không có thuốc hối hận.

Viện sĩ Hoàng soi gương ngắm nghía bản thân.

Ông và vợ vừa là bạn đời, vừa là đồng nghiệp, phần lớn các cặp ở chồng ở đây đều là đồng nghiệp và đồng đội cùng chung chí hướng cả.

Vợ ông từ ngoài đi vào, thấy ông đang soi gương chải tóc hát hò.

DTV

“Lão Hoàng à, ông vẫn còn tiếc Tiểu Phương với Tiểu Hồng vừa mới rụng hôm qua à?”

Viện sĩ Hoàng vào độ trung niên thì bắt đầu có nguy cơ rụng tóc, đỉnh đầu cứ bóng dần theo từng ngày, xung quanh là một vòng tóc.

Ông rất trân trọng mớ tóc còn sót lại, rơi cọng nào ông đều nhặt lại để đi chôn cất đàng hoàng.

Ngày hôm qua là Tiểu Phương với Tiểu Hồng rụng mất.

“Không biết có phải ảo giác không, bà xem có phải tóc tôi đen hơn một chút rồi không?”

Vợ ông dở khóc dở cười, “Tôi thấy là do ông có chấp niệm quá sâu nên mới hoa mắt đấy.”

Viện sĩ Hoàng thở dài:

“Bà nói xem tại sao người ta không ai rụng tóc nhỉ? Đồng chí Tiểu Quý cũng học toán, còn học cả vật lý, theo lý thuyết thì cậu ấy dùng đầu óc còn nhiều hơn tôi ấy chứ.”

Vợ ông đứng ở cửa trêu chọc: “Chắc tại gen của người ta khác ông, nên mới không rụng tóc.”

 
Bình Luận (0)
Comment