Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 78

“Em rể có tốt với em không? Mấy đứa nhỏ có dễ làm thân không?”

“Anh Quý đi công tác rồi, hai đứa bé ngoan ngoãn nghe lời lắm, mỗi ngày em chỉ cần nấu ăn với đọc sách thôi, mọi người không cần lo cho em.”

Nếu nói không hài lòng ở điểm nào thì chính là đồ điện còn chưa phát triển.

Nếu như có máy rửa bát và robot húi bụi, lại thêm cái lò nướng nữa thì cuộc sống này đúng là cực kỳ thoải mái và sung sướng.

“Thế thì tốt rồi, nếu có ấm ức gì thì nhớ nói với người nhà, em lấy chồng xa như thế, lỡ như bị ăn h.i.ế.p cũng chẳng có ai giúp đỡ.”

Tống Thời Hạ ừ một tiếng, không phản bác.

Vào phòng khách, cô bảo anh trai ngồi xuống, còn mình thì đi rót nước cho anh ấy.

“Anh à, không phải anh đi làm ăn à, sao tự nhiên lại về thế?”

Tống Thu Sinh không ngồi lên sô pha, anh ấy kéo cái ghế nhỏ bên cạnh bàn ăn ra ngồi xuống, âm ừ nói: “Đừng nói nữa, anh bị người ta gài bẫy.”

Lúc trước, chính sách vừa được nới lỏng anh đã cảm thấy có đường khởi nghiệp, bèn lập nhóm với mấy người trẻ tuổi trong thôn, muốn đến thành phố G.

Ban đầu đúng là kiếm được ít tiền, lấy ít đồ giá sỉ đi bán cho mấy cái chợ nhỏ quanh thành phố cũng có thể kiếm được gấp đôi.

Về sau mấy người kia càng lúc càng tham, thậm chí còn thuê cả xưởng để tích hàng, tiêu hết tất cả vốn liếng.

Kết quả tối đó xưởng bốc cháy, cả kho hàng đều bị thiêu rụi.

Mất hết vốn liếng là một chuyện, còn phải đền tiền xưởng cho người ta, tương đương với việc không kiếm được xu nào.

Bọn họ phải đi làm phụ hồ mấy tháng mới kiếm được ít tiền về thôn cho ra dáng.

 

Trước khi quay về anh mới biết trong đám có kẻ bị đối thủ mua chuộc, trận hỏa hoạn kia là do người làm.

Bọn họ không lấy ra được chứng cứ gì, chỉ có thể ôm cục tức về quê mà thôi.

Tống Thu Sinh thở dài nói:

“Bây giờ anh đã hiểu, chuyện làm ăn không thích hợp với mình, anh nên thành thật ở nhà làm ruộng thì hơn.”

Tống Thời Hạ cảm thấy đáng tiếc: “Chuyện kia không thể giải quyết được ạ?”

Để đám xấu xa kia được nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật như thế thì tức quá.

Tống Thu Sinh than thở: “Nó bám chân ông chủ lớn, bọn anh làm sao ganh đua với nó nổi.”

“Chỉ tiếc công sức làm ăn của mọi người thôi, nhưng loại người có thể bán đứng anh em như thế, dù tới trước mặt ông chủ lớn cũng chỉ có thể làm tay chân tôm tép thôi, ai dám dùng loại người như thế.”

Tống Thu Sinh gật đầu:

DTV

“Đúng vậy, bản thân nó ở bên ngoài sung sướng vui vẻ, ba mẹ nó còn ở trong thôn chờ nó gửi tiền về.

Nếu không phải nhà nó nghèo quá, kiểu gì bọn anh cũng phải tới tận cửa bắt đền nhà nó.”

Tống Thời Hạ hiểu, loại người đó là kiểu ăn cháo đá bát bẩm sinh.

“Người đáng thương cũng có chỗ đáng trách, có phải ba mẹ của tên đó cưng chiều hắn ta quá độ, không nỡ để hắn ta chịu khổ chút nào không?”

Tống Thu Sinh kinh ngạc:

“Em đoán đúng rồi, thằng đó từ nhỏ đã không phụ giúp cái gì, toàn là ba mẹ nó ra đồng làm ruộng kiếm công điểm. Bọn anh dẫn nó theo là vì nó cũng có chút khôn vặt.”

 
Bình Luận (0)
Comment