Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 80

Tống Thời Hạ không khỏi lườm anh ấy một cái:

“Anh là anh ruột của em, bây giờ em lập gia đình rồi, mọi người là nhà mẹ đẻ của em, em mích lòng mọi người, sau này về nhà mẹ đẻ chẳng phải sẽ ngủ ngoài đường à?”

Nói thế cũng có thể giải thích chuyện tại sao cô đột nhiên đổi tính như thế, người trong nhà hẳn là cũng sẽ cảm thấy cô lấy chồng xa nên suy nghĩ cũng chín chắn hơn.

Tống Thu Sinh xoa đầu cô:

“Thật sự không giống em trước kia chút nào, nhưng anh vui lắm, rốt cuộc em gái anh cũng trưởng thành rồi.”

Tống Thời Hạ lặng lẽ thở dài.

Nguyên thân, cô có tài đức gì chứ!

DTV

Người nhà như thế mà cô còn chê, yên tâm làm phú bà ở thế giới kia chứ.

“Anh, anh ăn cơm chưa? Tới giờ này, em đoán chắc anh chưa ăn đâu, đi thôi, để em nấu cho anh bát mì.”

Tống Thời Hạ chạy vào phòng bếp, lấy bò kho đã cắt sẵn và thau đồ kho thập cẩm ra.

“Ăn lót dạ đi, đây là đồ em kho, hàng xóm thấy ngon còn xin nước kho của em đó.”

Không chờ Tống Thu Sinh đáp, cô đã đặt đũa xuống đi nấu mì.

Tống Thu Sinh thở dài nhìn thau đồ kho trên bàn, rốt cuộc cô em gái xốc nổi khi xưa cũng trưởng thành rồi.

Lúc trước kiếm công điểm lúc nào cô cũng giành phần ở nhà nấu ăn với trông Đông Đông.

Sau này không cần làm việc tập thể nữa, con bé còn chẳng thèm xuống bếp luôn.

Tống Thời Hạ nấu thêm một bát mì bò kho thơm lừng.

Nhìn thịt bò trong bát, Tống Thu Sinh lại bắt đầu đứng ngồi không yên.

“Anh mới vừa khen em đã trưởng thành, chớp mắt một cái em đã nấu mì thịt bò cho anh, sao em xa xỉ thế hả?”

 

Tống Thời Hạ bất đắc dĩ:

“Anh à, anh đừng như thế, em không tiêu mỗi tiền của anh ấy. Anh có thấy mớ rau trong sân không, em ăn không hết sẽ mang đi bán, anh cứ yên tâm mà ăn đi.”

“Hơn nữa, anh ruột đến thăm, chẳng lẽ em lại nấu cho anh một bát mì chay à, làm thế coi sao được chứ!”

Tống Thu Sinh thở dài: “Em trưởng thành thật rồi, về nhà anh sẽ kể cho ba mẹ với chị cả nghe, cho mọi người được yên tâm.”

Tống Thời Hạ thúc giục anh: “Anh ăn trước đi, nếm thử xem mùi vị thế nào.”

Tống Thu Sinh nhìn bát mì kia, lại bắt đầu rối rắm.

Bát mì này còn sang chảnh hơn cả bữa ăn đắt tiền nhất của anh hồi tới thành phố G nữa.

Có thịt bò, có trứng gà, còn có cả mì ăn liền.

Anh húp thử một muỗng nước mì.

Nước mì mang theo mùi rau và thịt bò kho thơm lừng, mì còn dai mềm ngon hơn cả mì cán thủ công ngoài tiệm.

Không ngờ tay nghề nấu ăn của Hạ Hạ lại tốt như thế.

Tống Thu Sinh bắt đầu ăn mì, Tống Thời Hạ thì đi lên lầu đánh thức hai đứa bé.

Quý Nguyên xoa mắt, để mẹ mặc quần áo cho mình, mẹ thơm quá đi à.

“Nhà mình có khách, là anh ruột của mẹ, mẹ phải sang nhà thím Phùng mượn ít đồ, hai đứa có thể thay mẹ tiếp khách được không?”

Quý Dương nghiêm mặt đính chính: “Anh của dì là cậu của bọn con.”

Tống Thời Hạ cười với cậu bé: “Đúng vậy, con thông minh lắm, các con phải gọi là cậu nhé.”

Cô sợ hai đứa bé bài xích nên không nói.

Tuy Quý Dương chưa đổi giọng gọi cô là mẹ, nhưng biết trẻ con ngại ngùng nên cô cũng không để bụng.

Không ngờ cậu bé này lại đón nhận người cậu kia nhanh như thế.

 
Bình Luận (0)
Comment