Thím Phùng cũng phải hâm mộ: “Mẹ cháu thương cháu thật đấy, mấy gia đình thương con gái như thế hiếm lắm.”
Tống Thời Hạ giải thích:
“Cả nhà ai cũng thương cháu hết, lúc trước là do cháu bướng quá, sau khi kết hôn mới hiểu nỗi khổ của cha mẹ.”
“Cháu có thể hiểu ra như thế cũng không xem là muộn, thím nhớ rồi, nhà giảng viên Triệu ở phòng giáo vụ, tan làm thím đi hỏi giúp cho, khéo cháu chẳng biết phòng giáo vụ ở đâu đâu.”
Tống Thời Hạ cảm động:
“Vậy làm phiền thím ạ, tối nay thím dắt mấy đứa nhỏ tới nhà cháu ăn cơm nhé, tối nay cháu làm bánh mì kẹp thịt lừa.”
“Bánh mì kẹp thịt lừa? Giỏi thế, tới món này cháu cũng biết làm!”
Tống Thời Hạ cười đáp: “Cháu không biết làm đâu, nhưng chắc cũng không khác bánh bao kẹp thịt là mấy.”
“Chắc là thế, thím chưa ăn thịt lừa bao giờ, tối nay phải đến nhà cháu ăn thử mới được.”
Tống Thời Hạ hài lòng rời đi, nói chuyện với người thẳng tính như thím Phùng đúng là thoải mái.
Tống Thu Sinh cũng không ngồi không, giúp cô nhỏ cỏ trong sân.
“Em về nhanh thế?”
“Thím nhà bên hỏi giúp em rồi, thím ấy tốt lắm.”
Tống Thu Sinh lại bắt đầu tụng kinh:
“Người ta tốt thì em cũng không thể làm phiền người ta mãi được, biết chưa? Làm người phải biết có qua có lại.”
“Em biết chứ, nên em nói thím ấy tối nay đến nhà mình ăn bánh mì kẹp thịt lừa.”
Tống Thu Sinh nhìn em gái mình, lại nhìn mình.
Tống Thời Hạ hiểu ý anh: “Sao em có thể để anh vào bếp nấu được, anh đừng có làm hỏng thịt lừa của em.”
Thịt lừa ngon là nhờ mùi thịt nguyên bản, nếu mang đi chần nước sôi thẳng thì sẽ mất đi mùi vị vốn có.
Nên trước tiên phải ngâm nước rồi mới chần nước sôi, làm vậy thì có thể khử mùi tanh.
Bước tiếp theo là nấu thịt lừa, Tống Thời Hạ đã nấu sẵn nước kho.
Lúc kho thịt lừa cho thêm ít sơn tra, thảo quả vào cho thịt dậy mùi thơm.
Bánh bao kẹp thịt dùng bánh hấp, còn bánh mì kẹp thịt lừa lại là dùng bánh nướng.
DTV
Bánh nướng sẽ mỏng hơn bánh hấp, vừa nướng ra thì ngoài giòn trong mềm.
Thịt lừa kho xong thì cắt nhỏ, dùng d.a.o đầu nhọn xẻ một đường dọc trên bánh mì, sau đó nhét nhân thịt lừa vào.
Thế là một chiếc bánh mì kẹp thịt lừa ngon lành đã ra lò.
Tống Thời Hạ một lần làm sáu cái bánh.
Hai đứa nhỏ thèm nhỏ dãi đứng ngay cửa bếp hóng bánh.
Tống Thời Hạ cho mỗi đứa một cái, bản thân cô ăn một cái, ba cái còn lại là lượng ăn của Tống Thu Sinh.
Tống Thu Sinh thấy người ngợm mình bẩn quá nên ngồi trên bậc thang ngoài cửa phòng khách ăn.
Tống Thời Hạ xách cái ghế nhỏ ra ngồi bên cạnh anh ấy:
“Anh, chuồng gà làm ở bên hông sân được không? Đừng để nó bươi hết rau của em,”
Tống Thu Sinh một hơi ăn hết một cái bánh mì: “Em muốn làm ở chỗ nào cũng được.”
Anh ấy bắt đầu ăn cái thứ hai:
“Sao em cứ nhất định muốn xây cái đình hóng mát trong sân thế, mùa hè không sợ muỗi đốt à.”
“Tại nó đẹp mà, em định trồng hoa bên kia, mỗi ngày được thức dậy trong mùi hoa thơm ngát mới tuyệt làm sao.”
Tống Thu Sinh lắc đầu, cái sân lớn như thế để trồng rau không tốt hơn à.