Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 85

Buổi tối thím Phùng dắt ba đứa bé tới, nhà bọn họ bỗng chốc vô cùng rộn ràng.

Con gái lớn của thím Phùng tên Tạ Nhiêu, năm nay học lớp 3, đứa thứ hai tên Tạ Khang, đang học lớp 1, con út Tạ Ngọc cùng đi nhà trẻ với Quý Dương và Quý Nguyên.

Tạ Nhiêu cao gầy, mắt vừa đen vừa sáng, lúc thấy Tống Thời Hạ thì ngoan ngoãn gọi chị Tiểu Tống.

Tống Thời Hạ vịn vai cô bé: “Em gọi chị là chị như thế, vậy thì thành vai dì của mấy đứa nhỏ nhà chị rồi.”

Tạ Nhiêu hít một hơi, chị Tiểu Tống thơm quá đi.

“Dì thì dì thôi, như thế chứng tỏ em lớn hơn.”

Thím Phùng đi ra đ.â.m ngang một câu: “Con lớn rồi mà suốt ngày còn đánh nhau với Bình An à.”

Tên cúng cơm của Tạ Khang là Bình An.

Tạ Nhiêu bĩu môi:

“Sao mẹ toàn nói con thế, rõ ràng là em ấy đùa dai mà, mẹ toàn bảo con nhường nhịn em, nhưng em đùa nhây quá đáng lắm!”

Thím Phùng ra sức khuyên bảo:

“Lúc em còn chào đời suýt nữa đã không thể cứu được đấy, em chịu khổ nhiều như thế, con là chị gái, không thể nhường em một chút à?”

DTV

Tống Thời Hạ không nghe lọt nữa:

“Thím à, chuyện của trẻ con cứ để chúng tự giải quyết đi, hai chị em làm gì có thù sâu hận lớn gì, nếu còn không vào nữa khéo bánh cháy mất.”

Thím Phùng bị kéo sự chú ý đi, quả nhiên không nhắc lại nữa.

Tống Thời Hạ đi ở phía sau xoa đầu Tạ Nhiêu: “Em có tên cúng cơm không?”

Tạ Nhiêu cười tươi: “Em tên Ni Ni ạ.”

 

“Ni Ni à, lúc không muốn cười thì không cần phải cười đâu.”

Tạ Nhiêu nhào vào lòng Tống Thời Hạ, tủi thân nức nở:

“Lần nào cũng bắt em nhường Bình An, đâu phải em khiến em ấy bị khó sinh đâu.

Lúc còn bé Bình An ngoan lắm, còn biết gọi chị đầu tiên, toàn là mẹ nuông chiều nên em ấy mới hư như thế.”

Tống Thời Hạ im lặng nghe cô bé kể hết nỗi lòng.

“Ba mẹ em phải đi làm, có thể sẽ không rảnh quan tâm các em. Là chị lớn trong nhà, lúc cha mẹ vắng mặt, em là người lớn nhất.

Nếu tính của Bình An vốn không xấu, vậy có phải em nên sửa hết mấy thói hư tật xấu của em ấy không?”

Tạ Nhiêu chần chừ, nói: “Chắc chắn mẹ em sẽ không đồng ý đâu.”

Tống Thời Hạ nhẹ nhàng an ủi cô bé:

“Việc này cứ để chị nói với mẹ em, em có tự tin là mình có thể khiến Bình An quay về làm em trai ngoan ngoãn nghe lời ngày xưa không?”

“Em có thể làm được ạ! bây giờ Bình An đáng ghét lắm, em và Tiểu Ngư cũng không thích em ấy!”

Thím Phùng tới có mang cho cô ít măng xuân tươi, đây là đồ ngon đấy!

“Cháu của thím ra ngoại thành đào măng xuân, thím nấu nó vừa đắng vừa chát, thím nghĩ chắc cháu sẽ có cách nấu ngon hơn nên mang đến cho cháu.”

Tống Thời Hạ vui vẻ nói:

“Măng xuân là đồ ngon đấy, chờ cháu ngâm nước qua đêm cái đã, ngày mai cháu sẽ nấu rồi mời thím ăn thử nhé.”

“Vậy thì thím sẽ chờ cháu nấu vậy, không biết tay của cháu làm sao mà lại thần kỳ như thế, đồ gì vào tay cháu cũng ngon hơn hẳn.”

Tống Thời Hạ gắp bánh nướng nóng hổi ra khỏi nồi hơ trên lửa nướng giòn, sau đó nhét thịt lừa băm vào trong đó.

“Thím ăn thử đi ạ.”

Bình Luận (0)
Comment