Bánh mì kẹp thịt lừa phải tranh thủ ăn lúc còn nóng.
Thím Phùng cắn một miếng bánh.
Vỏ bánh giòn tan hòa cùng nước thịt lừa kho tươm ra thơm lừng béo ngậy, hai thứ này đúng là sinh ra để dành cho nhau, ăn vào chẳng khác gì nhân gian mỹ vị.
Thím Phùng không thể nói thành lời, chỉ có thể giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ là rất ngon.
Tống Thời Hạ lại đưa bánh mì cho mấy đứa nhỏ: “Ăn từ từ thôi, cẩn thận kẻo phỏng.”
Mấy đứa bé nhà thím Phùng vừa thổi phù phù vừa nhăn mặt cắn bánh mì.
Tống Thời Hạ cũng không biết nên nói gì cho phải.
Thím Phùng l.i.ế.m sạch nước thịt dính ra tay: “Mấy đứa nhóc này, mẹ bỏ đói các con hay sao, ăn như con heo con ấy.”
Ba đứa nhỏ bình thường ở nhà nào được ăn thứ ngon như thế, bị mắng cũng mặc kệ, vừa thổi vừa ăn ngấu nghiến.
Tống Thời Hạ bật cười rót nước cho thím Phùng:
“Cháu còn sợ bọn trẻ còn nhỏ quá, không dám cho chúng ăn thịt lừa nên giữ lại ít thịt bò kho, xem ra không cần dùng tới rồi.”
Thím Phùng khuyên bảo:
“Bọn nó không ăn là do không có lộc ăn, cháu không cần chiều riêng chúng đâu. Thịt bò cháu cứ giữ lại cho mình với hai đứa bé ở nhà ăn đi.
Thím chưa từng thấy người nào hào phóng như cháu, có đồ gì ngon chỉ toàn lấy ra đãi người khác.”
“Lúc trước cháu mua hai cân rưỡi, ăn mãi thì bọn nhỏ cũng ngán, giờ mà bảo bọn nhỏ ăn tiếp khéo chúng sẽ không chịu đâu.
Mà cũng không phải cháu hào phóng, trong nhà không có việc gì làm, cháu cũng chỉ có thể dồn tâm tư vào cải thiện phương diện ăn uống thôi.”
Thím Phùng hâm mộ vô cùng:
“Cuộc sống của cháu thoải mái thật đấy, chăm sóc hai đứa nhỏ với nấu ăn là được.
Nhà thím chỉ cần có cái ăn là được, chỉ có mấy đứa nhỏ này hay chê ỏng chê eo thôi.”
“Do mấy đứa nhỏ nhà thím đi học cùng một lúc nên tốn kém. Chờ Quý Dương với Quý Nguyên đi học, chắc cháu cũng phải kiếm việc làm mới được.”
Thím Phùng nhìn cô:
“Tay chân cháu mảnh khảnh thế này, khéo chỉ hợp làm việc văn phòng nhẹ nhàng thôi, lao động chân tay không thích hợp với cháu.”
Tống Thời Hạ còn chưa tính tới chuyện tương lai nữa: “Chờ sau này hãy nói đi, còn lâu bọn nhỏ mới lên tiểu học mà.”
Thím Phùng lại nói: “Phải tính sớm mới được, bằng không tới lúc đó lại luống cuống.”
Tống Thời Hạ nói sang chuyện khác:
“Thím à, bình thường thím với giáo sư Tạ bận rộn như thế, có phải toàn là Ni Ni chăm các em không?”
Thím Phùng thở dài:
“Đúng vậy, Ni Ni tan học thì sẽ dẫn Bình An về nhà, tiện đường đi đón Tiểu Ngư luôn.
Ni Ni từ nhỏ đã hiểu chuyện, biết thương thím nên luôn chủ động san sẻ với thím.
Nhưng con bé hay cãi nhau với Bình An, chỉ có điểm này là hay khiến người ta đau đầu thôi.”
Tống Thời Hạ tranh thủ nói:
“Ni Ni là chị lớn trong nhà, con bé trông em thì phải có uy tín mới nói được mấy đứa nhỏ.
DTV
Bằng không phạm lỗi gì chúng cũng sẽ đi tìm thím mách, thế này chẳng phải dung túng chúng không nghe lời chị gái sao.”
Thím Phùng trầm tư: “Hình như cũng đúng, nhưng mà Bình An nó...”