Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 87

Tống Thời Hạ cắt ngang lời bà:

“Thím à, bây giờ Bình An rất khỏe mạnh, thím đã nuôi nấng thằng bé bụ bẫm cường tráng rồi.

Thím nhìn đi, thằng bé không hề giống đứa trẻ khó sinh yếu ớt chút nào. Ni Ni hiểu chuyện, sẽ không đánh em út mà không có lý do đúng không?”

Thím Phùng vô thức muốn giải thích, “Thì đúng là vậy, nhưng mà...”

Tống Thời Hạ lại khuyên bà:

“Thím à, thím đã thiên vị Bình An quá rồi, Ni Ni và Tiểu Ngư đều ngoan ngoãn, thím phải xử sự công bằng chứ, không thể khiến bọn trẻ thất vọng được.”

“Thím và giáo sư Tạ đều bận rộn công việc, thôi thì cứ giao quyền quản lý mấy đứa em cho Ni Ni đi.

Chị em cãi nhau cũng là chuyện bình thường, cứ để bọn trẻ giải quyết nội bộ với nhau, không thể thiên vị mãi được.”

Thím Phùng lại chần chừ.

Chuyện Bình An khó sinh là điều bà luôn đau đáu trong lòng, bà thật sự sợ giẫm lên vết xe đổ khi xưa.

“Cháu để thím suy nghĩ cái đã.”

Tống Thời Hạ bất đắc dĩ thở dài, thím Phùng thông minh sáng suốt là thế, sao lại hồ đồ trong chuyện này như vậy chứ.

Nhà có ba đứa con, nhưng lại thiên vị thằng hai.

Đứa út nói cho hay là ngoan ngoãn hướng nội, nhưng thật ra là yếu đuối nên bị thằng hai bắt nạt.

Cô chị cả thì trưởng thành sớm, nhìn mẹ chiều hư em trai như thế, muốn dạy dỗ em thì lại bị mắng là hư đốn.

Thím Phùng xem như tự tay đẩy Ni Ni ngoan ngoãn hiểu chuyện nhất ra xa.

Nếu cứ như thế mãi, thằng hai có nguy cơ bị nuôi thành đứa ích kỷ, cảm thấy chuyện gì cũng có mẹ lo, sau khi lớn lên nói không chừng lại gây ra chuyện to bằng trời.

 

Hai đứa còn lại thường xuyên bị ức hiếp, sau khi trưởng thành cũng sẽ không thân thiết với cha mẹ nữa.

Thím Phùng ôm bầu tâm sự nặng nề dẫn ba đứa nhỏ về nhà.

Tống Thời Hạ bảo bà mang hai cái bánh mì về cho giáo sư Tạ.

Giáo sư Tạ về nhà một hồi rồi, tiếng ồn ào cười nói ở cách vách cứ truyền tới, ông cố nhịn không chạy qua kia, không thể mặt dày đi ăn ké được.

Huống hồ gì giáo sư Quý vắng nhà, ông cũng chẳng có gì để nói với vợ của giáo sư Quý.

DTV

Thấy vợ cầm bánh mì thịt lừa về, ông vội cắn thử một miếng.

“Anh trai của đồng chí Tiểu Tống tới à? Vậy sao bà không về gọi tôi sớm.”

Phùng Liên cạn lời: “Ông có chân còn gì, lẽ nào còn chờ tôi mời ông qua à?”

Giáo sư Tạ: “Bà không hiểu rồi, tôi đang tị hiềm ấy chứ, toàn là phụ nữ trẻ con, tôi qua đó thì còn ra thể thống gì nữa!”

Phùng Liên cười nhạo ông:

“Bây giờ đã là thời đại mới rồi, tư tưởng của ông vẫn còn dừng lại ở vương triều phong kiến à.”

“Cái này không liên quan gì tới chuyện thời đại, trong nhà người ta không có người đàn ông nào, tôi đi qua thì kỳ lắm.”

Phùng Liên không muốn cãi nhau với ông, bà kể lại những lời mà đồng chí Tiểu Tống khuyên mình cho chồng nghe.

“Ông có thấy tôi quá đáng quá không?”

Giáo sư Tạ ăn xong miếng cuối cùng: “Chuyện này ấy à, ợ... Tôi không dám nói.”

Phùng Liên vỗ tay ông một cái: “Sao lại không dám nói!”

Giáo sư Tạ lẩn đi thật xa:

“Tôi cảm thấy đồng chí Tiểu Tống nói rất đúng. Lúc bà mắng con cái tôi làm gì dám nói, người chịu khổ sinh con là bà, tôi sợ tôi xen vào bà sẽ mắng luôn cả tôi.”

 
Bình Luận (0)
Comment