Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 93

Lúc tiếng gọi ăn cơm vọng ra từ trong nhà, Tống Thu Sinh rửa tay xong quay về phòng khách thì lập tức há hốc mồm, cả bàn rau xanh thế này là để nuôi bò hay gì?

Tống Thời Hạ nhe răng cười với anh: “Em nói được thì làm được, nay ăn chay nhé, không lừa anh đúng không?”

DTV

“Em giỏi lắm! Đúng là em gái ruột của anh!”

Tống Thu Sinh kéo ghế ngồi xuống.

Lúc đi làm phụ hồ, đến bánh hấp ngâm nước anh ấy cũng ăn rồi, đến ở với em gái có mấy ngày đã thành kiểu kén ăn.

Nhưng anh ấy ăn thử một đũa, phát hiện mùi vị cũng ngon không thua gì món mặn.

“Tay nghề của em khá thật! Anh tâm phục khẩu phục rồi!”

Hai đứa bé thấy cả bàn rau xanh cũng không hề tỏ thái độ ghét bỏ gì, ngoan ngoãn ngồi ăn cơm, nhưng sau khi ăn xong lại xảy ra một sự kiện nho nhỏ.

Ăn cơm trưa xong, Quý Dương nghiêm túc đi tìm Tống Thời Hạ: “Có phải nhà mình không còn tiền mua thịt không ạ?”

Tống Thời Hạ giả bộ trêu chọc cậu bé:

“Sao thế? Nếu không còn tiền mua thịt thì làm sao bây giờ? Không biết lúc nào ba của con mới về, rất có thể sắp tới nhà mình phải ăn toàn rau đấy.”

Quý Dương lại đột nhiên chạy đi.

Tống Thời Hạ lấy làm khó hiểu, chẳng lẽ cậu bé này lại đi lấy tiền riêng của mình à?

Sự thật chứng minh, Tống Thời Hạ đã quá ngây thơ rồi.

Sau khi xuống lầu, Quý Dương nhân lúc mọi người không chú ý mà gọi điện thoại cho bà nội.

Số điện thoại nhà ông bà nội có viết trên sổ danh bạ trên bàn.

“Bà nội ơi, bà có thể mang thịt đến thăm chúng cháu được không ạ?”

Hàn Dung còn tưởng là mình nghe nhầm.

 

“Dương Dương à, cháu muốn gặp ông bà nội à?”

Quý Dương lặp lại lần nữa:

“Bà nội, nhà cháu không mua nổi thịt nữa rồi, bà có thể mang ít thịt đến đây được không ạ?”

Hàn Dung rơi vào trầm tư, thằng con của bà tiêu tiền vào đâu hết rồi, nhà nó đã nghèo tới mức này rồi ư?

“Được rồi, chờ bà nội rảnh thì sẽ tới thăm cháu. Ba của cháu có ở nhà không? Sao nhà cháu lại không mua nổi thịt nào?”

“Ba đi công tác rồi ạ, là d... là mẹ chăm sóc bọn cháu, nhà bọn cháu hết tiền mua thịt rồi.”

Lúc gọi “mẹ”, cậu bé còn nhỏ giọng, sợ bị người trong nhà nghe thấy.

Nhưng Hàn Dung lại nghe rõ ràng, bà bắt đầu hoang mang, chuyện gì thế này?

“Dương Dương à, cháu lấy đâu ra mẹ thế?”

Quý Dương kể rõ:

“Ba mới đưa mẹ về cho chúng cháu, mỗi ngày mẹ đều nấu món ngon cho bọn cháu ăn.

Cậu nói mẹ đến đây phải chịu ấm ức, nhất định là vì nhà cháu không mua nổi thịt rồi.”

Quý Dương kể lung ta lung tung, Hàn Dung lại hiểu sai ý của cậu bé.

Bà hoảng sợ suýt làm rơi cả điện thoại, lập tức nghĩ tới chuyện con trai mình lừa gạt con gái nhà lành.

Quý Dương không nghe bà trả lời thì hỏi: “Alo, alo? Bà nội ơi, bà nói gì đi, bà cúp máy rồi ạ?”

Hàn Dung cố lấy lại bình tĩnh:

“Dương Dương à, chiều nay bà với ông đến thăm các cháu nhé, cũng sẽ mang cả thịt đến luôn nhé? Tạm thời cháu đừng nói gì với mẹ nhé, có được không?”

Cuối cùng Quý Dương cũng yên tâm: “Cháu nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ ạ!”

Ba vắng nhà, cậu bé sẽ không để mẹ phải chịu ấm ức, đàn ông con trai phải bảo vệ bạn nữ và... cả mẹ nữa.

 
Bình Luận (0)
Comment