Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu

Chương 100

Đường Điềm cũng xem như đã nhìn thấu, dù cô có trốn tránh thế nào cũng vô ích. Cô đoán rằng trừ khi kết cục bi thảm như nguyên chủ trong truyện, thì mới có thể hoàn toàn thoát khỏi cốt truyện.

Nhưng cô không muốn mạo hiểm như vậy. Khó khăn lắm mới rời khỏi biệt thự, vất vả tránh được kết cục trong truyện, chẳng phải bao công sức trước đó đều uổng phí sao?

Đã tránh không nổi, thì cứ thuận theo tự nhiên vậy.

Cô cũng hiểu tính cách của Phó Hi phần nào, trừ khi anh chủ động từ bỏ theo đuổi hoặc cảm thấy chán, còn nếu cứ trốn thì chỉ khiến anh càng có h*m m**n chinh phục.

Thôi thì cứ theo ý anh mà ở bên anh. Hiện tại, anh không có chút ký ức nào về cô.

Một mối tình từ cái nhìn đầu tiên sau khi đạt được rồi, có lẽ cũng chẳng kéo dài bao lâu, có khi anh ta sẽ nhanh chóng chán thôi.

Thu dọn xong hành lý, cô cầm điện thoại chuẩn bị nhắn tin cho Phó Hi. Trước khi bấm gửi, cô hít sâu một hơi, lấy hết can đảm mới ấn nút.

Tin nhắn báo gửi thành công, chưa đến hai phút sau, đối phương đã trả lời.

[Mở cửa.]

Đường Điềm nhìn ra khe núi sâu thẳm ngoài cửa sổ, trước cổng viện có một người đứng sừng sững.

Cô xuống lầu, mở cửa ra.

Dưới ánh đèn đường mờ ảo, bóng dáng Phó Hi lọt vào tầm mắt cô. Anh như hòa vào rừng cây âm u phía sau, trầm mặc và toát lên vẻ nguy hiểm.

Anh cúi đầu nhìn cô: “Nghĩ kỹ rồi à?”

Đường Điềm chậm rãi gật đầu: “Nghĩ kỹ rồi, em đồng ý ở bên anh. Chỉ là, chuyện khai thác sân golf, anh không được lật lọng.”

Phó Hi tiến lại gần, bàn tay lớn nắm lấy tay cô, nóng bỏng và mập mờ siết chặt.

Anh khàn giọng nói: “Vào nhà rồi nói.”

Nói xong, anh bước vào sân rồi tiện tay khóa cửa lại.

Thắt lưng Đường Điềm bị anh ôm lấy, cô buộc phải theo anh vào nhà.

Trong phòng khách, cô kịp thời thoát khỏi sự kiểm soát của anh. Bầu không khí ám muội cùng ánh mắt anh nhìn cô khiến cô phải liên tục né tránh.

“Anh… anh ngồi bên kia đi.”

Phó Hi cũng làm theo lời cô, ngồi xuống, cười khẽ: “Em muốn ngồi chéo góc à?”

Đường Điềm bị nhìn thấu tâm tư nhưng vẫn ngồi vào vị trí chéo góc.

Anh chỉ cười chứ không vội vã, vì cô đã đồng ý rồi, sau này còn nhiều thời gian.

“Nghĩ kỹ rồi thì mai chúng ta rời đi.”

Đường Điềm có một chuyện rất quan tâm, liền hỏi: “Em đã thu dọn xong hành lý rồi, anh định cư ở thành phố nào?”

“Thành phố B.”

Cô thở phào, chỉ cần không phải hai thành phố S là được.

Cô lại hỏi: “Vậy… bây giờ anh còn thường xuyên gặp ba người kia không?”

Phó Hi hơi nhướng mày: “Bọn anh đã giải tán rồi, đều gần như không còn hoạt động trong giới nữa nên rất ít khi gặp.”

Bị anh nhìn chằm chằm, Đường Điềm không dám để lộ vẻ thở phào lần nữa, chỉ gật đầu, không hỏi thêm gì.

“Không cần lo, chúng ta là yêu đương bình thường, có bị chụp hình cũng không sao.”

Cô ngồi đó có phần gò bó. Việc họ không có ký ức cũng tốt, nếu không chắc lại là một trận chiến đẫm máu nữa.

Anh lặng lẽ nhìn cô một lúc lâu, khàn giọng: “Lại đây.”

Đường Điềm không chịu lại gần, biết rõ con người anh không thể ngoan ngoãn như vậy.

Cô lên tiếng đuổi người: “Khuya… khuya rồi, anh về đi. Ngày mai xuất phát anh quay lại tìm em.”

Nói xong, cô đứng dậy ra cửa, mở cửa ra.

Phó Hi không nấn ná, vóc người cao lớn đứng dậy khỏi sofa, sải bước đi về phía cửa.

Đường Điềm cũng không nhìn anh, chỉ chờ anh rời đi. Không ngờ lại nghe thấy tiếng cửa đóng lại.

Là anh đóng cửa, nhưng người đàn ông đứng sau cánh cửa không hề rời đi.

Khoảnh khắc sau, eo cô bị ôm lấy, lưng dán sát vào tường, môi bị Phó Hi chiếm giữ.

Đường Điềm muốn giãy giụa, nhưng môi lưỡi đã bị anh xâm nhập, bị anh cướp đoạt sâu sắc.

Phó Hi thở gấp, hôn mãi không buông.

Vạt áo bị vén lên, cô mềm nhũn dưới nụ hôn của anh.

Không biết hôn bao lâu, Đường Điềm mới lấy lại chút lý trí, ngăn cản hành động tiếp theo.

“Sau khi rời khỏi đây rồi… rồi hãy…”

Giọng cô rất dễ nghe, mềm mại hơn thường ngày vài phần.

Phó Hi cố kiềm chế, nhưng vẫn nghe theo lời cô, quyến luyến cọ sát hồi lâu mới chịu buông ra.

Anh mở cửa, Đường Điềm đứng ở ngưỡng cửa, đôi mắt long lanh ánh nước nhìn anh.

Phó Hi không chịu nổi, sải bước tới lần nữa, nâng cằm cô lên rồi lại hôn sâu.

Đường Điềm bị anh hôn đến choáng váng, nghe anh khàn giọng nói: “Đừng nhìn anh như thế nữa, anh sẽ không kiềm được đâu.”

Cô vội vàng đẩy anh ra ngoài: “Anh… mau về đi.”

Cửa bị cô run tay đóng lại, phải đợi một lúc lâu, cô mới nghe thấy tiếng cổng viện vang lên.

Đường Điềm đi đến cửa sổ, thấy trong viện không còn ai, lúc này mới cắn môi bước lên lầu.

Cô thay bộ đồ đang mặc. Cúc áo sau lưng chiếc nội y bị anh cài sai, chỉ móc được một cái.

Cô đưa tay tháo ra, nhìn kỹ lại thì phát hiện không phải cài sai, mà là tất cả các cúc phía sau đã bị giật đứt, chỉ còn lại một cái nguyên vẹn.

Đường Điềm tự nhủ không được nghĩ nhiều, nếu không đêm nay lại là một đêm bức bối nữa.

Tối hôm đó cô ngủ cũng khá say, chỉ là chất lượng giấc ngủ không tốt, mộng mị lung tung cả lên.

Tỉnh dậy thì chẳng nhớ gì, cô dậy sớm đánh răng rửa mặt, kéo vali ra phòng khách.

Vì chuyện này khá bất ngờ, nên có lẽ phải gọi điện từ biệt chủ nhà.

Ngôi nhà này ngày nào cô cũng bỏ thời gian dọn dẹp, nên rất sạch sẽ gọn gàng. Lát nữa chỉ cần lau lại một chút là được.

Đường Điềm nhìn hoa trong sân, dự định đem sang vườn nhà nghỉ của chị Cao, vừa hay bên đó cũng có trồng hoa.

Cô vừa nói xong chuyện này với chủ nhà liền dự định lát nữa sẽ chuyển hoa sang.

Phó Hi dẫn vài người giúp việc đến, đưa tay nắm lấy tay cô: “Không cần em động tay, anh đã thuê người rồi.”

Thấy cô nhìn ra vườn hoa, lại nghe anh nói: “Mấy người đó sẽ giúp mang hoa sang nhà nghỉ, em không cần lo.”

Đường Điềm kinh ngạc ngẩng đầu: “Sao anh biết em định đưa số hoa này cho chị Cao?”

Giọng anh lười nhác: “Dễ đoán thôi.”

Phó Hi liếc thấy chiếc vali cô đơn giữa phòng khách.

Anh chợt nhớ ra gì đó, bật cười nói với cô: “Nói mới thấy kỳ lạ, lúc anh không biết chuyện gì, lại cho người làm thêm một phòng thay đồ, bên trong toàn là đồ phụ nữ.”

Anh cúi mắt nhìn Đường Điềm: “Kích cỡ quần áo lại trùng khớp với em.”

Bình Luận (0)
Comment