Đường Điềm nghe ra anh cố tình nói cho cô biết chuyện đó, cô nghiêng đầu làm như vô tình đáp lại:
“Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi.”
Phó Hi giơ tay nhéo má cô một cái: “Biết đâu trước đây anh từng thầm thích em.”
Vừa nhéo xong, anh như sững lại, nhìn chằm chằm vào tay mình rồi lại nhìn sang má cô.
Đường Điềm vội lắc đầu: “Không có chuyện đó đâu. Trước đây khi em làm việc ở biệt thự Thiên Cầm Loan, vì cách cư xử của em nên các anh đều không ưa em, sao có thể xảy ra chuyện thầm thích được chứ.”
Phó Hi lại giơ tay nhéo má cô thêm lần nữa: “Trước đây... anh từng nhéo má em à?”
Cô theo phản xạ định gật đầu, may mà phản ứng kịp, vội vàng lắc đầu: “Không có, đây là lần đầu tiên.”
Phó Hi híp mắt ngạc nhiên, đôi mắt đào hoa lộ vẻ nghi ngờ – cảm giác này rất quen thuộc.
Cô sợ anh nhớ ra điều gì, dù biết khả năng đó rất thấp, nhưng lỡ đâu thật sự…
Cô lập tức chuyển chủ đề, hỏi: “Lát nữa chúng ta bay thẳng đến thành phố B à?”
“Ừm, phải để em vất vả mấy tiếng rồi.”
Đường Điềm gật đầu. Phó Hi dường như thật sự rất thích cô, ngay cả dáng vẻ cô cúi đầu anh cũng nhìn mà khóe môi bất giác cong lên, còn hôn lên tóc mai cô.
Cô gọi điện chào tạm biệt chủ nhà, trước khi rời đi cũng chào cả Lâm Nhạc Kiều. Sau này chắc sẽ ít có cơ hội gặp lại.
Xe lao nhanh trên đường, tâm trạng Phó Hi có vẻ rất tốt. Chở được người mình yêu trở về, mặt mày anh rạng rỡ.
Trên đường lái xe, anh nhớ lại lần đầu gặp lại cô – khoảnh khắc cô tỉ mỉ tưới hoa khiến anh kinh ngạc như thấy tiên nữ hạ phàm.
Gã trăng hoa Tiêu Phó nảy sinh lòng dạ với cô, lập tức bị anh sai người đưa ra khỏi nơi đó, cấm bén mảng đến gần Đường Điềm. Loại người như Tiêu Phó không xứng nhìn cô thêm lần nào.
“Trước đây em từng có bạn trai chưa?”
Đường Điềm ngồi ở ghế phụ, câu hỏi này khiến cô siết chặt dây an toàn trước ngực.
Cô định mở miệng, nhưng lại không biết trả lời thế nào, không khí trong xe bỗng chốc trầm xuống.
Thấy anh không có ý định đổi chủ đề hay bỏ qua câu hỏi, cô đành thành thật: “Từng có.”
Phó Hi không hỏi tiếp, bầu không khí trong xe cũng không còn thoải mái như lúc nãy.
Đường Điềm tự trách bản thân ngốc nghếch, sớm biết vậy thì đã dùng cách này để khiến anh bỏ cuộc. Lẽ ra cô nên nói đã từng có hai người bạn trai, chắc sẽ không xảy ra nhiều chuyện như bây giờ.
Cô nhẹ nhàng nói: “Chuyện này em chưa từng nói với anh. Thật ra em và anh không hợp đâu, em cũng không như anh tưởng tượng là trong sáng gì cả, em từng có hai mối tình.”
Vì anh đang lái xe nên cô không tiện nói quá nhiều, anh chắc cũng hiểu ý.
Phó Hi bật cười trước sự nhạy cảm của cô: “Có thì có thôi, anh chỉ đang nghĩ, tại sao khi điều tra hồ sơ của em lại ghi em chưa từng có bạn trai.”
Đường Điềm ngập ngừng một lúc, rồi nói: “Có thể... là có sơ sót.”
Phó Hi vừa lái xe, vừa nhìn thẳng phía trước: “Vậy thì em phải đối xử tốt với anh đấy.”
Cô nghiêng đầu nhìn sang, chỉ nghe anh nói tiếp: “Anh chưa từng yêu ai, nụ hôn đầu đã dành cho em, tất cả lần đầu tiên cũng sẽ là của em. Em phải biết trân trọng anh đấy.”
Nếu là người đàn ông khác nói vậy, chắc cô sẽ bật cười. Nhưng Phó Hi, cũng như Thẩm Yến Lễ và Ôn Thiệu Hàn, đều là kiểu người chưa từng yêu ai bao giờ. Vì thế, cô không thể không tin.
Đường Điềm ngại tiếp tục nói về chuyện này, vội chuyển chủ đề: “Anh tập trung lái xe đi.”
Anh lại hỏi: “Nếu bạn trai cũ của em quay lại muốn nối lại tình xưa, em có rời bỏ anh không?”
Cô không dám nghĩ đến khả năng đó, trả lời dứt khoát: “Không.”
Nhưng Thẩm Yến Lễ và Ôn Thiệu Hàn có nhớ lại ký ức hay không thì khó nói. Nếu họ không nhớ thì không sao, nhưng nếu nhớ lại... mọi chuyện sẽ không còn nằm trong tay cô nữa.
Tuy nhiên, nếu cô sống ở thành phố B cùng Phó Hi thì khả năng gặp lại hai người kia là rất thấp.
Dựa vào những gì cô nghe được khi còn làm giúp việc ở biệt thự Thiên Cầm Loan và từ nội dung trong truyện, cô đoán đây là một nơi khá an toàn. Ôn Thiệu Hàn và Thẩm Yến Lễ rất ít khi đặt chân đến thành phố B.
Nghe cô trả lời chắc nịch, Phó Hi rất vui: “Anh tin em.”
Đường Điềm nhìn anh, bất giác nhớ lại lúc cô còn quen Thẩm Yến Lễ, Phó Hi từng xuất hiện và anh luôn đứng ra giúp cô.
Phó Hi của khi đó và bây giờ đều thật lòng thích cô.
Xe đến sân bay, trước khi xuống xe, Phó Hi đội mũ và đeo khẩu trang, cũng chuẩn bị cho cô một bộ tương tự. Dù cô chỉ là người bình thường, nhưng anh sợ cô bị chú ý nên cẩn thận chuẩn bị trước.
Vừa bước xuống xe, cô định mở cốp sau để lấy hành lý thì đã bị anh kéo lại, cười nói:
“Có người lo hết rồi, em không cần động tay đâu.”
Đường Điềm ngoan ngoãn đi theo phía sau anh, tay trong tay bước vào phòng chờ hạng thương gia.
Chuyến bay đến thành phố B mất hơn hai tiếng. Suốt hành trình, ngoài việc trả lời vài câu hỏi của anh, cô gần như không nói gì thêm.
Khi đến nơi, cô cùng anh lên chiếc xe sang đã được chuẩn bị sẵn.
Lịch trình của Phó Hi được sắp xếp khá gấp, nên ở sân bay tuy có người nhận ra anh, nhưng chưa có fan hâm mộ nào phát hiện, vì thế không xảy ra tình huống bị vây quanh.
Khi Phó Hi nắm tay cô bước đi, có người chụp được ảnh, anh cũng không để tâm, thậm chí còn vẫy tay với người chụp.
Trên xe, ghế lái và hàng ghế sau được ngăn cách, đảm bảo sự riêng tư nhất định.
Phó Hi thấy cô ngoan ngoãn như vậy, không nhịn được ôm eo cô, tháo khẩu trang rồi cúi đầu hôn lên môi cô.
Cô hoàn toàn không phòng bị, bị anh hôn đến mức rùng mình, vội đưa tay cản lại hành vi không an phận.
Cô vừa thoát khỏi nụ hôn của anh, nhẹ giọng nói: “Trên xe... không tiện...”
Phó Hi chịu không nổi vẻ quyến rũ của cô, áp sát cô hơn càng hôn cô cháy bỏng.
Khoảng 40 phút sau, xe đi vào khu biệt thự và dừng ở bãi đậu xe tầng hầm.
Cô cắn môi bước xuống, bị Phó Hi nhanh chóng bước tới kéo vào lòng.
Anh khàn giọng hôn lên mái tóc đen nhánh của cô: “Vất vả cho em rồi, đã phải đi một quãng đường xa như vậy.”