Cô lắc đầu, không có gì là vất vả cả.
Rõ ràng chỉ là đang đi bộ, nhưng hơi thở của anh lại trở nên dồn dập, như thể anh đã chờ đợi khoảnh khắc này rất lâu rồi.
Vừa bước vào biệt thự, cánh cửa đã bị anh đóng lại. Phó Hi áp cô vào phía sau cánh cửa, hôn cô một cách hoàn toàn không kiềm chế.
Đường Điềm bị anh hôn đến mức không thể suy nghĩ được gì, hoàn toàn không thể ngăn cản sự cuồng nhiệt mỗi lúc một sâu thêm của anh.
Phó Hi bế cô lên tầng hai, cửa phòng ngủ đóng lại.
Trước mắt cô là một người đàn ông như dã thú mất kiểm soát, Đường Điềm nhìn thấy từng món đồ nhỏ bị xé rách rơi đầy dưới sàn… chẳng còn lại món nào nguyên vẹn.
Nửa đêm, Phó Hi như một con mãnh thú đói khát không thể được thỏa mãn, cố tình bật đèn đầu giường để nhìn rõ từng biểu cảm của cô.
Hiển nhiên, dưới ánh đèn, hình ảnh của Đường Điềm càng khiến anh yêu thương và mất kiểm soát hơn.
Tối hôm ấy, ký ức của Đường Điềm trở nên rời rạc, anh so với tưởng tượng của cô còn dai dẳng và khó đối phó hơn nhiều.
Khi cô tỉnh dậy trong lòng anh, Phó Hi chẳng biết đã tỉnh từ lúc nào, đôi mắt đào hoa nhìn cô đầy ý cười, chỉ là tay anh thì vẫn không chịu yên phận.
Đường Điềm xấu hổ đến mức gạt tay anh ra, kéo chăn định xuống giường.
Nhưng khi anh duỗi tay ra, cô lại ngã vào lòng anh lần nữa.
Anh hỏi: “Em định đi đâu?”
Cô thực sự không còn chút sức lực nào, toàn thân đều ê ẩm mềm nhũn.
“Em muốn dậy…”
Phó Hi hạ giọng hỏi: “Trưa nay ăn ở đây luôn nhé.”
Đường Điềm nghe vậy thì mặt đỏ bừng, tối qua bữa tối cô cũng ăn trong lòng anh.
“Em… em muốn xuống lầu ăn.”
Phó Hi vòng tay ôm chặt cô, kéo dài thêm một hồi lâu mới chịu đồng ý. Váy ngủ cũng là do anh mặc vào cho cô, nhất định không để cô tự làm.
Cả ngày hôm đó, Đường Điềm đều bị Phó Hi quấn lấy không rời.
Nửa đêm, tại gian phòng phụ trong biệt thự tối đen như mực, cần cổ thiên nga của Đường Điềm bị Phó Hi hôn lên, bên tai là tiếng ghế sofa va vào tường.
Phó Hi ngẩng đầu lên, khàn giọng hỏi cô một câu khiến cô nghe không rõ.
Ký ức về giấc mơ trong biệt thự ở Thiên Cầm Loan hiện lên trong đầu cô, cảnh trong mơ và hiện thực như chồng lặp lên nhau.
Đường Điềm tuy cảm thấy kỳ lạ, nhưng có quá nhiều điều ly kỳ, khó tin đã xảy ra với cô.
Một tháng trôi qua trong chớp mắt, cô và Phó Hi không rời nhau một ngày nào. Tinh thần cầu tiến của Phó Hi không bằng Bùi Giác, Thẩm Yến Lễ hay Ôn Thiệu Hàn, phía trên anh còn có cha chống đỡ, vì thế thời gian rảnh rỗi của anh cũng nhiều hơn.
Giờ đây, Đường Điềm chỉ mong anh bận rộn một chút. Trước đây khi ở bên Thẩm Yến Lễ, dù anh ấy cũng cố gắng không rời cô, nhưng thường xuyên bận rộn họp hành qua video và xử lý công việc trong thư phòng.
Còn Phó Hi thì dành từng phút từng giây cho cô, khiến cô khó mà chịu nổi.
Trên mạng, ảnh chụp trộm của cô và Phó Hi tạo nên một làn sóng quan tâm, nhưng Đường Điềm phải đến một tháng sau mới nhìn thấy tin tức đó.
Không phải vì điện thoại không gửi thông báo, mà là do Phó Hi.
Mỗi lần cô cầm điện thoại lên xem, Phó Hi lại lập tức quấn lấy cô, khiến cô không thể tiếp tục đọc nữa.
Phó Hi dường như rất thích sự nhạy cảm của cô, yêu đến mức nhiều lúc đánh mất lý trí.
Đến tháng thứ ba ở bên nhau, một hôm, cô đang ngồi trên ghế ăn uống nước trái cây, thì điện thoại của Phó Hi đang ngồi bên cạnh cô vang lên.
Anh nhấc máy với dáng vẻ lười nhác: “Lễ ca.”
Động tác uống nước của Đường Điềm khựng lại, nhưng cô lập tức tỏ ra như không nghe thấy gì. Suốt thời gian qua, Phó Hi chưa từng gặp lại ba người kia lần nào.
Điều đó khiến cô nhẹ nhõm không ít, tuy rằng trong mắt Ôn Thiệu Hàn và Thẩm Yến Lễ, ấn tượng về cô chỉ dừng lại ở trước khi cô xuyên đến đây, nhưng trước đó Ôn Thiệu Hàn đã có thỏa thuận miệng với cô rằng sau này sẽ không dây dưa nữa.
Cô thậm chí còn đưa việc không gặp mặt vào điều khoản miệng ấy, cố gắng không tái ngộ, vừa tránh lúng túng, lại tránh nguy cơ bị nhận ra.
Thẩm Yến Lễ mời Phó Hi đến dự tiệc sinh nhật của em họ mình vào ngày mai.
Anh nói: “Tiện thể dẫn bạn gái cậu đến đi, mọi người đều muốn nhìn thấy bạn gái cậu.”
Phó Hi nhìn Đường Điềm một cái, giọng nói vẫn uể oải: “Không đi, các anh cứ ăn chơi vui vẻ nhé, tôi ở nhà với vợ tôi.”
Đường Điềm đang uống nước trái cây thì suýt nữa bị sặc.
Phó Hi nhìn biểu cảm ngạc nhiên của cô, bật cười rồi dặn dò: “Uống chậm thôi, kẻo sặc.”
Thấy cô ngoan ngoãn gật đầu, anh cười đến mức đôi mắt cong cong đầy chiều chuộng.
Trong điện thoại, Thẩm Yến Lễ trêu chọc: “Cậu giữ bạn gái kỹ thật đấy.”
Không ai ngờ Phó Hi khi yêu lại có dáng vẻ như vậy, hoàn toàn không giống với tính cách ngày thường của anh.
Anh đáp: “Khó khăn lắm mới theo đuổi được, đương nhiên phải trân trọng.”
Thẩm Yến Lễ bật cười: “Được, có rảnh thì nói chuyện sau.”
Phó Hi trả lời một câu, rồi kết thúc cuộc gọi.
Đường Điềm uống xong ly nước trái cây, dùng khăn giấy lau miệng cẩn thận.
Cô nói với Phó Hi: “Anh không cần phải vì em mà từ chối đâu, em sẽ đợi anh về.”
Anh ôm cô vào lòng, vẫn dịu dàng bám lấy như thường ngày.
“Em không ghen à? Em gái của Lễ ca từng gửi tin tỏ tình cho anh đấy.”
Đường Điềm ngẩn ra, còn có chuyện này sao? Thẩm Yến Lễ còn có em gái? Lúc ở bên anh ấy, cô chỉ nghe anh nhắc đến ba mẹ và ông nội thôi.
“Cuộc gọi này của Lễ ca chắc là do cô em họ kia năn nỉ mãi mới xin được.”
Nếu không, với tính cách của anh Lễ, chắc chắn sẽ không bận tâm đến chuyện này.
Đường Điềm nói thật: “Nếu thật sự có chuyện đó, anh đi em sẽ ghen.” Nhưng cô sẽ không ngăn cản.
Nghe cô nói sẽ ghen, đôi mắt đào hoa của Phó Hi nheo lại: “Thật sự ghen, hay chỉ nói cho có?”
Đường Điềm nghiêm túc gật đầu: “Thật mà.”
Biểu cảm nhỏ của cô khiến anh thích thú, vạt áo cũng theo đó bị kéo lên.
Phó Hi hôn lên môi cô, hạ giọng nói: “Hôm nay không mặc đồ nhỏ, là cố ý quyến rũ anh đúng không?”
Đường Điềm bị anh hôn đến mức không còn chỗ trốn, chỉ có thể hé môi đáp lại nụ hôn sâu.
Cô ậm ừ phủ nhận chuyện quyến rũ, chỉ là khi xuống lầu đã quên mất, nghĩ trong biệt thự chỉ có cô và Phó Hi nên lười quay lại thay.
Trong phòng ăn, vang lên tiếng hôn nồng nhiệt cùng âm thanh ghế ăn thỉnh thoảng cọ vào sàn.