Hè qua thu đến, sáng hôm ấy, Đường Điềm đang mở bưu kiện đặc sản mà chủ nhà gửi tới trong phòng khách biệt thự. Đối phương nhất quyết muốn gửi cho cô một ít đặc sản.
Hôm qua cô đã gửi quà đáp lễ lại cho chủ nhà, còn nói nếu lần sau mà tiếp tục gửi, cô sẽ từ chối nhận. Chủ nhà nghe vậy mới chịu nhận quà và cứ luôn miệng nói cô khách sáo quá.
Đường Điềm mở gói hàng, lấy từng món đặc sản bên trong ra để sang một bên.
Tuần đầu tiên cô chuyển vào biệt thự, chủ nhà và chị Cao đều gọi điện thông báo với cô rằng dự án phát triển kia đã bị hủy bỏ, bảo cô đừng lo lắng nữa.
Từ giọng nói vui vẻ của họ trong điện thoại, Đường Điềm cũng hoàn toàn yên tâm.
Một đôi tay vòng qua ôm lấy cô từ phía sau, Phó Hi áp điện thoại lên tai cô, để cô nghe một bản nhạc.
Đường Điềm cảm thấy bài hát mới này tràn đầy cảm xúc, giai điệu da diết lay động lòng người, thật không giống chút nào với tính cách của anh, mang theo cảm giác đối lập.
“Hay thật, rất tình cảm.”
Phó Hi mỉm cười hôn lên má cô: “Bài này anh viết tặng em đấy.”
Cô quay đầu lại, đôi mắt đẹp hiện rõ vẻ kinh ngạc: Viết... viết tặng cô sao?
Thấy cô ngạc nhiên, Phó Hi không nhịn được đưa tay bẹo má cô: “Ngốc, fan của anh đều phân tích ra bài này là viết cho em mà.”
Anh đã vô số lần thở dài vì sự vô tâm của cô. Những cặp đôi khác thì thường là đàn ông vô ý, phụ nữ tinh tế. Còn anh và Đường Điềm thì hoàn toàn ngược lại.
Đường Điềm cười ngại ngùng, cô chưa từng nghĩ đến khả năng đó.
“Anh phát hiện một chuyện kỳ lạ, có hai bài hát do chính anh sáng tác và viết lời, nhưng lại không có chút ấn tượng nào, hoàn toàn không nhớ đã sáng tác hay phát hành khi nào.”
Phó Hi trong lúc lướt phần mềm nghe nhạc đã thấy hai ca khúc đó, tên anh được ghi là người sáng tác và viết lời, nhưng lại hoàn toàn xa lạ, thậm chí anh còn không biết đến sự tồn tại của hai bài hát ấy.
Đường Điềm bị anh ôm ngồi lên ghế sofa phòng khách, cúi đầu nhìn anh tìm kiếm. Một bài hát với lời lẽ châm biếm mạnh mẽ vang lên từ điện thoại.
Cô liếc nhìn ngày phát hành, đó là khoảng hai tháng sau khi cô xuyên không đến thế giới này. Anh dùng góc nhìn của một người ngoài cuộc để châm biếm mặt tối của nhân tính, bất kể giai tầng nào cũng đều có tranh đấu, chẳng khác gì những cuộc “cung đấu” liên miên.
Ban đầu Đường Điềm còn không nghĩ bài hát đó có liên quan đến mình. Nhưng đến bài thứ hai, giọng hát và ca từ của Phó Hi lại như một cách để anh trút nỗi buồn, cảm xúc dạt dào như muốn nhấn chìm người nghe.
Cô lại nhìn ngày phát hành bài hát, đúng là vào hôm trước ngày họ bị xóa ký ức.
Hai bài hát ấy, anh không còn ký ức về chúng, điều đó chứng tỏ nguồn cảm hứng sáng tác có liên quan đến cô.
Thấy cô nghiêm túc nghiên cứu, Phó Hi khẽ cười trêu: “Nhìn kỹ vậy, em có ý kiến gì?”
Đường Điềm đại khái cũng đoán được nguyên nhân, nhưng cô không thể nói ra, chỉ lắc đầu không nói lời nào.
Những chuyện này Phó Hi dù có điều tra cũng không thể tra ra được, giống như cái phòng y phục tự nhiên xuất hiện kia vậy.
Phó Hi nhìn chằm chằm cô: “Cái phòng quần áo đó anh cũng nghĩ mãi không hiểu nổi, thậm chí nội y trong đó còn vừa đúng size của em…”
Đường Điềm đỏ mặt, không cho anh nói tiếp.
“Cái này… em thật sự không biết gì cả.”
Anh phát hiện ra sơ hở trong lời cô, nhìn cô với vẻ nửa cười nửa không: “Nói vậy là, em biết hai bài hát kia từ đâu ra?”
Đường Điềm vội vàng lắc đầu: “Em... càng không biết.”
Phó Hi bỗng bật cười: “Trêu em chút thôi, làm gì căng thẳng thế.”
Cô nép vào lòng anh, không nói gì thêm.
Thời gian lại trôi thêm một tháng. Đường Điềm tưởng rằng tình cảm của anh dành cho cô sẽ phai nhạt, nhưng không những không giảm bớt mà còn khiến sợi dây gắn kết giữa họ ngày càng sâu sắc hơn.
Khoảng thời gian bên nhau, anh gần như không tham gia tiệc tùng hay tụ họp nào, có khi ghé qua Tập đoàn Phó Thị một chút, còn lại hầu như đều dành thời gian ở bên cô.
Tâm trạng của Đường Điềm khi ở bên anh cũng là thuận theo tự nhiên, tạm thời cô không muốn rút lui, cũng chưa từng nghĩ phải yêu cầu anh cho mình một lời hứa hẹn.
Trời cuối thu sáng tối đều lạnh, lúc cô tỉnh dậy, theo thói quen ôm lấy cánh tay của Phó Hi, nhưng bàn tay nhỏ vừa vươn ra thì phát hiện bên cạnh không có ai.
Đường Điềm mở mắt còn ngái ngủ, cả chiếc giường rộng không có ai, đây là lần đầu tiên xảy ra tình huống này. Trước đây, mỗi khi cô dậy thì anh cũng sẽ dậy theo.
Cô ngáp một cái rồi xuống giường, vào nhà vệ sinh rửa mặt đánh răng.
Cô thay một chiếc váy dài hai dây màu trắng, phối với áo khoác dài tay cùng màu, mái tóc đen suôn mượt buông nhẹ trên vai mảnh mai, vẻ đẹp dịu dàng rung động lòng người.
Cô mở cửa xuống tầng dưới. Vì không hay tập thể dục và phòng ngủ lại ở tầng hai, nên cô hiếm khi đi thang máy, chủ yếu đi thang bộ.
Xuống đến tầng một, Đường Điềm đi về phía phòng khách, theo thói quen tìm bóng dáng của Phó Hi. Nếu không tìm anh trước thì kiểu gì anh cũng sẽ lại nói cô chẳng bao giờ chủ động tìm anh cả.
Cô cũng đành chịu thôi, vì họ gần như dính lấy nhau cả ngày, đâu có cơ hội để “tìm”.
Cô bước vào phòng khách, trên sofa có ba bóng dáng nam giới cao lớn. Phó Hi ngồi quay lưng lại phía cô, còn hai người kia ngồi đối diện hướng về phía cô đi tới.
Thẩm Yến Lễ mặc vest chỉnh tề, khí chất trên người toát lên vẻ quý phái và ngạo nghễ của một người ở vị trí cao.
Anh ấy nhấp một ngụm trà, thong thả nói chuyện với Phó Hi.
Ôn Thiệu Hàn vẫn giữ vẻ nho nhã như xưa, cặp kính gọng vàng ấy càng khiến vẻ ngoài được ngụy trang của anh trở nên hoàn hảo hơn.
Trong ba người, anh là người ít nói nhất, thỉnh thoảng mới lên tiếng vài câu đưa ra quan điểm khác biệt.
Đường Điềm nghe thấy hai giọng nam quen thuộc nhưng lại có chút xa lạ, lúc này cô đã bước vào phòng khách.
Khi thấy hai người đàn ông ngồi trên sofa đối diện, đồng tử cô giãn to, cơ thể đột ngột cứng đờ.
Thấy ánh mắt của họ sắp sửa dừng lại trên người mình, Đường Điềm vội vàng quay lưng lại, bước đi lúng túng và nhanh chóng rời khỏi.
Thẩm Yến Lễ liếc thấy bóng lưng thoáng qua của người phụ nữ, chậm rãi đặt tách trà xuống.
Anh hỏi Phó Hi: “Cô ấy là bạn gái mà cậu giấu bấy lâu nay à?”
Khi Phó Hi quay đầu lại, Đường Điềm đã trốn sau cột, từ góc độ bọn họ không nhìn thấy cô.
Anh mỉm cười khẽ: “Là cô ấy.”
Chỉ một cái liếc nhìn, Ôn Thiệu Hàn đã đẩy nhẹ gọng kính, đôi mắt sâu thẳm. Bóng lưng mảnh mai vừa rồi trông có vẻ quen mắt…