Không còn tin tức gì về Ôn Thiệu Hàn nữa, Phó Hi cũng không nhắc đến tên anh, Đường Điềm rất nhanh liền quên đi chuyện đó.
Vài ngày sau, cô vừa tắm xong bước ra khỏi phòng tắm, đang thoa sữa dưỡng thể thì một đôi tay vòng ra từ phía sau ôm lấy cô, lưng áp vào lồng ngực ấm áp phía sau.
Phó Hi hít hà mùi hương từ tóc cô, hơi thở dồn dập, bàn tay không an phận vén váy ngủ lên.
“Ngày mai có một buổi dạ hội, ba mẹ anh và cả ông nội đều sẽ có mặt, họ vẫn đang hỏi em có đi không?”
Đường Điềm hiểu rằng cứ trốn tránh mãi là điều không thực tế, sớm muộn gì cũng phải đối mặt.
Cô suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
“Cùng đi thôi.”
Đôi mắt hoa đào của Phó Hi đầy ý cười, anh hôn nhẹ lên trán cô: “Được.”
Lần trước trong văn phòng của ba Phó, cô từng gặp ba người đàn ông đó, trong đó có cả Ôn Thiệu Hàn, nhưng đến tận bây giờ bọn họ vẫn chưa có hành động gì cả.
Cô lại nghĩ, Ôn Thiệu Hàn đã mất trí nhớ thì sẽ không có hứng thú với cô, kể cả ký ức đêm hôm đó, anh cũng không nhớ gì.
Phó Hi hôn Đường Điềm, trong lòng chỉ muốn sớm kết hôn, trói chặt cô bên cạnh mình, không để ai có cơ hội dòm ngó.
Chai sữa dưỡng thể trong tay cô bị anh đặt sang một bên, bên tai là giọng nói khàn khàn của Phó Hi.
“Đợi chút nữa hãy thoa.”
Cô vừa “ừm” một tiếng thì đã bị anh hoàn toàn hôn đến nghẹt thở, chẳng còn khoảng trống nào để cô phản kháng.
Tối hôm đó vì lý do của Phó Hi, cô chẳng thể thoa xong sữa dưỡng thể.
Chiều hôm sau, Phó Hi tỉ mỉ chọn cho cô một bộ lễ phục đắt tiền.
Tầm ba giờ chiều, Đường Điềm được đội ngũ trang điểm vây quanh làm tóc và trang điểm, đầu óc quay cuồng.
Mãi đến khi chuyên viên trang điểm bảo đã xong, cô mới được giải thoát, vội vàng đứng dậy xuống lầu.
Cô xách váy đi xuống, liền đụng phải một bóng dáng cao lớn đang đi về phía mình.
Phó Hi dừng bước, ánh mắt hoa đào dừng chặt trên người cô, chậm rãi tiến lại gần.
Đường Điềm bị ánh nhìn sâu thẳm của anh nhìn đến không thoải mái, dù hai người đã có vô số lần thân mật.
“Chúng ta... nên ra ngoài rồi chứ?”
Cô đi sang trái, Phó Hi liền chặn đường. Cô rẽ sang phải, liền bị anh ôm chặt vào lòng.
Cô vội vã giãy dụa, nhỏ giọng nói: “Chuyên viên trang điểm còn ở trên phòng, anh đừng… lát nữa em hỏng mất lớp trang điểm bây giờ.”
Phó Hi v**t v* vòng eo mềm mại của cô, không nỡ để cô đi.
Đường Điềm sợ anh lại bắt đầu... liền vội vàng gọi thư ký Hà ở dưới lầu.
Thư ký Hà ló đầu nhìn lên tầng, cô vội ra hiệu cho anh ta, Phó Hi ôm chặt cô một hồi rồi mới chịu buông.
Anh kề sát bên tai cô, hạ giọng nói: “Tối nay về sẽ khiến em phải cầu xin anh.”
Đường Điềm đỏ mặt đánh nhẹ vào tay anh: “Đừng nói bừa.” Nhỡ bị người khác nghe thấy thì ngượng chết mất.
Tuy cô đã ngăn được sự “không an phận” của Phó Hi, nhưng suốt đường đi đến buổi dạ hội, cô vẫn bị ánh mắt u ám của anh nhìn chằm chằm, như thể muốn nuốt chửng cô bất cứ lúc nào.
Khi xe dừng lại, Đường Điềm bước xuống, Phó Hi vòng qua phía cô, để cô khoác tay anh bước vào buổi tiệc.
Hiện trường dạ hội lúc này đã có không ít khách khứa, chủ tiệc là nhà họ Phó.
Thẩm Yến Lễ mặc âu phục đen, vóc dáng cao ráo, diện mạo anh tuấn, thu hút ánh nhìn của mọi người.
Anh đang nâng ly cụng với người khác, nhấp chút champagne.
Tổng Giám đốc Lưu liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh Thẩm Yến Lễ, ngụ ý hỏi: “Tổng Giám đốc Thẩm, vị tiểu thư bên cạnh là…”
Thẩm Yến Lễ không quay sang, anh biết người kia đang hỏi ai.
“Thư ký mới.”
Liễu Hiểu Chi mặc lễ phục, lịch sự mỉm cười với Tổng Giám đốc Lưu.
Tổng Giám đốc Lưu cười gật đầu, vẻ mặt như đã hiểu rõ nhưng không nói gì.
Thẩm Yến Lễ làm sao không nhận ra tâm tư của ông ta, đang cau mày thì đám đông phía trước bỗng ồn ào. Anh nhìn sang.
Bóng dáng tuấn tú của Phó Hi xuất hiện trước mắt mọi người, nhưng người phụ nữ bên cạnh anh mới là tâm điểm gây chấn động.
Chiếc lễ phục đen trên người Đường Điềm càng làm nổi bật làn da trắng mịn như ngọc, mái tóc đen búi cao, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp hơn cả người trong tranh, từng lọn tóc buông xuống cũng vừa vặn đến hoàn mỹ.
Cô chậm rãi bước vào hội trường, ánh đèn tập trung chiếu rọi, đẹp đến mức khiến người ta quên thở.
Ôn Thiệu Hàn nhìn cô dưới ánh đèn, lặng lẽ nhấp một ngụm rượu.
Thẩm Yến Lễ dõi theo Đường Điềm, ánh mắt đen sâu không lường được cảm xúc, trong lòng có chút khó chịu, nhưng không rõ cảm giác ấy đến từ đâu.
Người ngạc nhiên nhất khi nhìn thấy Đường Điềm chính là Liễu Hiểu Chi. Cô ta chết lặng nhìn Đường Điềm khoác tay Phó Hi, bước vào dạ hội trong ánh nhìn của mọi người.
Liễu Hiểu Chi kinh ngạc đến mức không thể kiểm soát nét mặt. Sao… có thể như vậy? Rõ ràng hệ thống đã xóa sạch ký ức về Đường Điềm, xóa đến đoạn cô quyến rũ Bùi Giác rồi bị đuổi khỏi căn phòng đó rồi mà.
Tại sao… tại sao Phó Hi lại có thể yêu Đường Điềm lần nữa?!
Một người như Phó Hi, nếu không phải thật lòng thích, thì chẳng ai quyến rũ được anh.
Đường Điềm... sao có thể lại một lần nữa bước vào thế giới của bọn họ?!
Liễu Hiểu Chi siết chặt hai bàn tay, nhìn theo bóng dáng Đường Điềm, ánh mắt tràn đầy sự không thể tin nổi.
Cô ta đã phải bỏ ra rất nhiều thời gian và công sức mới được làm một trong những thư ký của Thẩm Yến Lễ, buổi dạ hội hôm nay cũng là do cô ta chủ động tranh giành mới được tham dự.
Cô ta nhìn thấy Phó Hi dịu dàng nhìn Đường Điềm, thậm chí ba mẹ Phó cũng bước tới trò chuyện với Đường Điềm, mặt ai cũng rạng rỡ, rõ ràng rất hài lòng về cô.
Liễu Hiểu Chi nghĩ đến việc buổi tiệc lần này do nhà họ Phó tổ chức, trong lòng rối loạn: Chẳng lẽ nhà họ Phó muốn công khai thân phận con dâu tương lai của Đường Điềm?
Đường Điềm đi cùng Phó Hi và ba mẹ anh, trò chuyện, chào hỏi khắp hội trường. Ba mẹ Phó lần lượt giới thiệu cô với từng người.
Cô cũng rất tự nhiên bắt chuyện với mọi người.
“Yến Lễ.”
Ba Phó bắt tay với Thẩm Yến Lễ: “Lần trước các cháu từng gặp rồi.”
Thẩm Yến Lễ nhìn về phía Đường Điềm: “Cô Đường, chúc mừng cô.”
Đường Điềm chuyển ánh mắt từ người bên cạnh anh là Liễu Hiểu Chi sang, mỉm cười gật đầu: “Cảm ơn lời chúc của Thẩm tiên sinh.”
Câu nói này rất bình thường, nhưng lại khiến trái tim Thẩm Yến Lễ bất giác thắt lại, một cơn đau âm ỉ lan khắp lồng ngực.
Khi anh ngẩng đầu lần nữa, mỹ nhân khiến người ta kinh diễm khi nãy đã bị Phó Hi đưa đi, không biết vô tình hay cố ý, Phó Hi đứng chắn ngay phía sau cô, che đi tầm nhìn của anh về phía Đường Điềm.