"Đây là chú Ôn của cháu, lão Ôn, dạo này ít thấy ông đăng gì lên vòng bạn bè."
Ba Ôn bắt tay với ba Phó: "Dạo này tâm trạng không được tốt lắm."
Ba Ôn nhìn Đường Điềm, trong lòng không khỏi chua xót. Cùng một lứa tuổi, con cái cũng trạc tuổi nhau, nhìn con nhà người ta như Phó Hi — không những có bạn gái mà còn xinh đẹp thế kia.
Đường Điềm lễ phép chào: "Cháu chào chú Ôn ạ."
Ba Ôn cười đến không khép nổi miệng: "Tốt, tốt lắm, Tiểu Phó à, bạn gái cháu thật sự quá ổn, chúc phúc hai đứa nhé!"
Phó Hi ôm lấy Đường Điềm: "Chú Ôn nói đúng, khi nào tụi cháu đính hôn, người đầu tiên thông báo sẽ là chú."
Ba mẹ Phó nghe vậy không khỏi bật cười, ba Ôn càng thêm chua chát, cười mà vẫn không quên lườm đứa con trai đang im lặng của mình — Ôn Thiệu Hàn.
Trong lòng Đường Điềm đầy căng thẳng, đặc biệt là khi cảm nhận được ánh mắt của Ôn Thiệu Hàn nhìn sang, cô lại càng bất an.
Anh đã mất trí nhớ liên quan đến cô, nhưng… tính cách thì không thay đổi, vẫn là kiểu âm trầm, khó lường.
May mà Phó Hi nhanh chóng dẫn cô rời khỏi tầm mắt của Ôn Thiệu Hàn, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau khi Phó Hi và Đường Điềm rời đi, ba Ôn nhìn theo bóng lưng hạnh phúc của hai người mà thở dài, quay sang nhìn đứa con lạnh lùng của mình, ông cảm thấy vô cùng đau đầu.
Con trai quá thông minh không hẳn là chuyện tốt. Từ nhỏ đến lớn, trừ Bùi Giác, Phó Hi và Yến Lễ ra, nó hầu như không thân thiết với ai. Người khác cố gắng kết bạn với nó, nó lại luôn dửng dưng lạnh nhạt, càng đừng nói đến chuyện tiếp cận con gái.
Bây giờ, Phó Hi có bạn gái, còn con trai ông thì đến cái bóng người yêu cũng chẳng có. Yến Lễ ít ra còn có một cô thư ký xinh xắn đi cùng, còn Ôn Thiệu Hàn dự tiệc chỉ mang theo... ba mình.
Ba Ôn càng nghĩ càng tức, nhỏ giọng nói với Ôn Thiệu Hàn: "Con nhìn Tiểu Phó kìa, bạn gái vừa đẹp vừa dịu dàng, ba mẹ người ta xem mà vui đến nhường nào."
Ông nghiêm mặt, có ý muốn con trai nhận ra sắc mặt khó coi của mình để nhanh chóng hành động.
Ôn Thiệu Hàn thu lại ánh nhìn đang dõi theo Đường Điềm, quay sang nhìn ba mình, anh đặt ly rượu vào khay mà phục vụ đưa tới.
Anh hỏi: "Ba hài lòng với con dâu như vậy à?"
Ba Ôn đương nhiên gật đầu, ai lại không thích? Ngoại hình xinh đẹp, dù xuất thân bình thường nhưng là con nhà đàng hoàng, trong giới hào môn, chỉ cần gia thế trong sạch là đủ, tiền nong đâu phải điều họ thiếu.
Ôn Thiệu Hàn cụp mắt, chỉnh lại cổ tay áo, nhìn về phía Đường Điềm đang bị Phó Hi che khuất.
Anh nói: "Được rồi, con biết rồi."
Ba Ôn thấy anh đồng ý thì vui mừng trong lòng, nghĩ chắc cũng không còn xa ngày con mình dẫn bạn gái về nhà ăn cơm.
Đường Điềm cùng Phó Hi và ba mẹ anh đi dạo một vòng quanh buổi tiệc, không lâu sau thì ông nội Phó chống gậy đi tới trung tâm đại sảnh.
Dưới ánh đèn dịu dàng, Phó Hi nhìn Đường Điềm không kiềm chế được mà hôn nhẹ lên má cô. Ba mẹ Phó lần đầu tiên thấy con trai như vậy, cười không dứt.
Phó Hi hạ giọng bên tai cô: "Đó là ông nội anh."
Đường Điềm lễ phép chào hỏi: "Chào ông Phó ạ, cháu là Đường Điềm."
Ông nội Phó thấy cô cháu dâu xinh đẹp thế này, đặc biệt là đôi mắt trong trẻo, có thể nhận ra đây là một cô gái tốt.
"Tiểu Đường, đây là quà gặp mặt của ông."
Ông đưa cho cô một bao lì xì, Đường Điềm biết không thể từ chối nên nhận lấy.
"Cảm ơn ông Phó ạ."
Ông nội Phó rất hài lòng với cô cháu dâu này, gương mặt vốn nghiêm khắc khi nói chuyện cũng dịu dàng hơn, tâm trạng rõ ràng rất tốt.
Đường Điềm đưa bao lì xì cho Phó Hi, ý bảo anh để vào túi quần vest.
Hành động đó khiến Phó Hi bật cười, lần đầu tiên anh cho tay vào túi quần vest để cất đồ, nhìn vào mắt cô đầy ý cười.
Một lúc sau, Văn Tấn Sở bước tới. Vừa liếc nhìn Đường Điềm một cái thì liền bị thân hình cao lớn của Phó Hi chắn tầm mắt.
Văn Tấn Sở mỉm cười đầy kín kẽ: "Phó Tổng, đây là bạn gái của anh à?"
Phó Hi chắn Đường Điềm ra sau lưng, khẽ cong môi: "Đúng vậy, thời gian tới nhớ đến uống rượu mừng."
Văn Tấn Sở bật cười: "Tất nhiên rồi."
Anh ta uống một ngụm rượu, ánh mắt hạ xuống, chăm chú nhìn đôi chân thon thả sau lưng Phó Hi.
Từ khi đến thế giới này, lần đầu tiên Đường Điềm cảm thấy không thoải mái chính là khi chạm mặt Văn Tấn Sở.
Trực giác mách bảo cô: đừng lại gần người này.
Anh ta không giống với nhóm người như Phó Hi, mà giống một vai diễn được xây dựng chỉn chu – vẻ ngoài sạch sẽ, đứng đắn, nhưng ẩn sâu bên trong lại ẩn giấu bóng tối khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
Đợi Văn Tấn Sở rời đi, Đường Điềm nói với Phó Hi rằng cô muốn đi vệ sinh. Ban đầu anh định đi cùng, nhưng thấy ông nội muốn ngồi nghỉ nên đi trước đỡ ông ngồi xuống.
Đường Điềm đi ra từ phòng vệ sinh, đang rửa tay thì nghe tiếng cửa mở rồi đóng lại.
Một người khác cũng bước tới rửa tay.
Cô vô tình nhìn qua gương, nhận ra đó là Liễu Hiểu Chi.
Liễu Hiểu Chi rửa tay, không ngẩng đầu hỏi: "Cô nhớ lại rồi, đúng không?"
Đường Điềm rút một tờ giấy lau tay, trong lòng đã đoán được đại khái.
Cô đáp: "Cô nói đúng thì là đúng."
Liễu Hiểu Chi nhìn cô với ánh mắt khó tin: "Cô cố ý tiếp cận Phó Hi?"
Cô nhìn Liễu Hiểu Chi: "Cô nói ngược rồi."
Liễu Hiểu Chi sững người — ngược rồi? Phó Hi... cố ý tiếp cận cô ấy?!
Đường Điềm bước qua người cô ta, đi ra ngoài nhà vệ sinh, Liễu Hiểu Chi lại đuổi theo gọi cô: "Đường Điềm, chờ đã!"
Cô dừng bước, quay đầu nhìn Liễu Hiểu Chi.
Liễu Hiểu Chi nói với cô: "Một khi ký ức của họ bị xóa thì không thể khôi phục lại được. Tôi biết tôi đã sai khi dùng cách đó để cướp Thẩm Yến Lễ từ tay cô, nhưng... tôi thật sự rất thích anh ấy, không thể chịu đựng được việc nhường anh ấy cho người khác."
Đường Điềm không giận cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên: "Chuyện đã qua rồi thì cứ để nó qua đi."
Liễu Hiểu Chi vẫn không yên tâm, dù sao Thẩm Yến Lễ từng công khai rằng Đường Điềm là bạn gái của anh.
"Nếu cô đã ở bên Phó Hi, vậy sau này có thể tránh xa Thẩm Yến Lễ một chút được không?"
Đường Điềm không hiểu. Cô đã ở bên Phó Hi rồi, sao còn sợ cô lại gần Thẩm Yến Lễ? Huống hồ cô đã tránh xa hết mức có thể rồi.
"Liễu tiểu thư, tôi ở gần hay xa ai không liên quan đến cô, cũng như cô ở bên ai cũng chẳng liên quan đến tôi."
Cô nói xong liền xoay người định rời đi, nào ngờ lại thấy Phó Hi sắc mặt âm trầm bước ra từ một góc khuất.
"Từ tay ai mà cướp tôi vậy?"
Cùng lúc đó, một giọng nam quen thuộc vang lên, Thẩm Yến Lễ – phong thái tao nhã, từ tốn bước tới.