Phó Hi trưng ra vẻ mặt lạnh lùng: “Bất kể trước đây cô ấy có ở bên anh hay không, bây giờ, cô ấy là bạn gái tôi, là vợ tương lai của tôi.”
Liễu Hiểu Chi nhìn dáng vẻ bá đạo cùng lời nói tràn ngập chiếm hữu của Phó Hi, lại một lần nữa sinh lòng ngưỡng mộ Đường Điềm. Không ngờ Phó Hi lại kiên định với cô ấy đến vậy.
Thẩm Yến Lễ tuy đã mất đi đoạn ký ức đó, nhưng anh hiểu rõ bản thân mình. Nếu không yêu, anh tuyệt đối sẽ không ở bên Đường Điềm, lại càng không thể mỗi lần thấy Đường Điềm thân mật với người đàn ông khác là tim liền đau thắt.
Lời của Phó Hi chẳng hề làm lay chuyển Thẩm Yến Lễ. Anh nói với Phó Hi:
“Tôi đã mất trí nhớ, huống hồ, anh với Đường Điềm vẫn chưa kết hôn. Cạnh tranh công bằng thôi.”
Nghe vậy, Phó Hi tức đến bật cười: “Anh còn biết xấu hổ không khi nói ra câu đó?”
Thẩm Yến Lễ không bị khiêu khích, bình thản đáp: “Giành lại bạn gái mình, cần gì sĩ diện.”
Giọng Phó Hi lạnh băng: “Trước tiên phải qua được cửa ải của tôi đã.”
Ánh mắt của Thẩm Yến Lễ đối diện với anh, mùi thuốc súng giữa hai người đàn ông khiến cả người ngoài cũng cảm thấy e ngại.
Liễu Hiểu Chi sốt ruột không thôi, biết mình đã gây ra đại họa. Rõ ràng cô ta không mong kết quả này, tại sao... mọi chuyện lại thành ra thế này?
Cô ta không ngờ Thẩm Yến Lễ dù mất trí nhớ cũng muốn tranh giành Đường Điềm với Phó Hi! Trong lòng Liễu Hiểu Chi nghẹn lại đến khó chịu.
Từ bối rối đến bất lực, Đường Điềm nhìn Thẩm Yến Lễ, gương mặt từng thân thuộc nay lại xa lạ.
“Thẩm tiên sinh, thật ra không chỉ anh mất trí nhớ, Phó Hi cũng từng mất trí nhớ, nhưng ngay từ lần đầu gặp mặt, anh ấy đã theo đuổi tôi.”
Phó Hi nhìn về phía Đường Điềm, cô quay đầu lại mỉm cười với anh. Trong khoảnh khắc ấy, cô đẹp đến mức khiến anh muốn nhốt cô trong căn biệt thự tối tăm, để cả đời cô chỉ có thể thấy mỗi mình anh.
Khoảng thời gian ở bên nhau, Đường Điềm đã suy nghĩ rất kỹ. Phó Hi không phải yêu cô từ cái nhìn đầu tiên, mà là... cảm xúc trước khi mất trí nhớ trỗi dậy.
Trong ba người đàn ông, Ôn Thiệu Hàn và Thẩm Yến Lễ đều từng gặp cô nhưng chỉ có Phó Hi mới có phản ứng như vậy.
Đường Điềm là người rất rõ ràng trong mọi việc. Phó Hi... luôn khiến cô cảm thấy ấm áp, trừ việc anh có chút không biết kiềm chế trong truyện đó.
Cô lại nhìn về phía Thẩm Yến Lễ:
“Chuyện giữa tôi và Phó Hi vốn là chuyện riêng của hai người, tôi nói ra là muốn cho anh biết, giữa tôi và anh đã kết thúc rồi. Anh nói không muốn buông tay, nhưng ánh mắt anh nhìn tôi không hề có tình cảm.”
Từ lúc mất trí nhớ đến giờ, những lần gặp mặt, ánh mắt anh nhìn cô chỉ có lạnh lùng vô tận và ánh nhìn xa lạ của người ngoài, Đường Điềm không thể không nhận ra.
Phó Hi không kìm được, cúi đầu hôn nhẹ lên mái tóc mềm của cô. Anh có cô là đủ.
Thẩm Yến Lễ lặng lẽ nhìn cô, rất lâu sau mới nói: “Anh đại khái hiểu vì sao trước đây lại yêu em.”
Đường Điềm thoáng hoang mang. Hình như cô không nói về chủ đề này mà?
Phó Hi nhíu mày, vẻ mặt lạnh lẽo. Anh hiểu Thẩm Yến Lễ hơn Đường Điềm. Người như anh ta, một khi muốn một người hay một thứ gì, sẽ không dễ dàng buông tay. Nhất là người như Đường Điềm, từng yêu rồi thì nhất định sẽ lại yêu lần nữa, chỉ là vấn đề thời gian.
Thẩm Yến Lễ lại nói với Đường Điềm: “Tình cảm có thể nuôi dưỡng, anh không thích thấy em thân mật với người đàn ông khác.”
Phó Hi cười khẩy: “Muốn giành thì cứ thử xem.”
Đường Điềm nhìn hai người họ sắp lao vào đánh nhau, thở dài bất lực. Những lời cô vừa nói đúng là phí công.
Cô thầm thở phào vì Thẩm Yến Lễ không có khả năng khôi phục trí nhớ. Nếu không, với tính cách của anh, chắc chắn sẽ không nhường cô cho bất kỳ ai.
“Mọi chuyện đã rõ ràng, tôi và Phó Hi đi trước.”
Đường Điềm không dám nhìn vào mắt Thẩm Yến Lễ nữa, đứng dậy kéo Phó Hi rời đi.
Phó Hi lười biếng đặt tay lên eo cô, rời đi mà không thèm nhìn Thẩm Yến Lễ một cái.
Phòng tổng thống chỉ còn lại Thẩm Yến Lễ và Liễu Hiểu Chi. Thẩm Yến Lễ không nhìn sang bên mà chỉ đứng dậy cài khuy áo vest.
Anh để lại một câu: “Ngày mai cô sẽ nhận ba lần tiền lương trong tài khoản.” Nói xong, anh sải bước rời khỏi phòng.
Liễu Hiểu Chi che mặt bật khóc, cảm xúc hoàn toàn sụp đổ. Mọi nỗ lực đều đổ xuống sông xuống biển. Lần này, không còn một Đường Điềm thứ hai âm thầm an ủi cô nữa.
Tại hành lang tầng hai, Đường Điềm bị Phó Hi ôm chặt vào lòng. Anh không nói lời nào, nhưng từng cử chỉ, từng ánh mắt đều tràn đầy yêu thương, như đang nói với cả thế giới rằng anh yêu cô đến mức nào.
Một bóng người đứng tựa vào tường, như đã chờ hai người từ lâu.
Ôn Thiệu Hàn cụp mắt, không nhìn ai, nhưng Phó Hi lại nhận ra điểm bất thường của anh ta, bèn ôm người trong lòng chặt hơn.
Đường Điềm sao lại không biết, Ôn Thiệu Hàn khác với Thẩm Yến Lễ. Sau đêm đó, Ôn Thiệu Hàn biết rõ cô từng ở bên anh ta.
“Tôi nghe thấy rồi.”
Hành lang vang lên giọng nói trầm ấm của Ôn Thiệu Hàn, nho nhã lễ độ nhưng lại mang theo nguy hiểm khắp nơi.
Anh ta dường như chẳng sợ sự tồn tại của Phó Hi, chỉ muốn tìm Đường Điềm.
Phó Hi là người thông minh, đại khái cũng đoán ra bạn trai thứ hai của Đường Điềm là ai.
Anh sa sầm mặt, định kéo cô rời khỏi đây.
Đường Điềm hoảng loạn, Ôn Thiệu Hàn còn đáng sợ hơn cả Thẩm Yến Lễ. Anh ta giỏi tấn công tâm lý, lại điềm đạm không vội vàng, không sợ phải chờ đợi lâu.
Ngay giây tiếp theo, cổ tay phải của cô bị Ôn Thiệu Hàn nắm lấy, ngón tay lặng lẽ vuốt nhẹ làn da cô.
Ôn Thiệu Hàn nhìn cô, hiếm khi lạnh giọng: “Chia tay với cậu ta đi.”
Phó Hi mắt đỏ ngầu, lập tức muốn gỡ tay anh ta ra nhưng phát hiện đối phương hoàn toàn không có ý định buông.
Anh giận dữ tung một cú đấm vào mặt điển trai của Ôn Thiệu Hàn.
Có lẽ sợ Đường Điềm bị giật mạnh sẽ đứng không vững, Ôn Thiệu Hàn buông tay ra. Anh ta bị đấm một cú, kính mắt bị lệch và rơi xuống đất.
Đường Điềm sợ hãi vội kéo Phó Hi rời đi: “Đừng đánh nữa, Phó Hi, chúng ta về nhà.”
Phó Hi đã tức giận đến cực điểm, sao có thể chịu dừng tay.
Ôn Thiệu Hàn không thèm để ý đến chiếc kính rơi dưới đất, nói: “Anh cứ đánh đi, đánh xong Đường Điềm sẽ là của tôi.”
Phó Hi bị câu nói mặt dày đó chọc điên, định đấm tiếp, nhưng Đường Điềm không muốn hai người đánh nhau, liền kéo tay anh thật mạnh.
Sợ làm cô bị thương, Phó Hi kịp thời thu lại cú đấm sắp tung ra.
“Muốn cướp cô ấy? Kiếp sau đi, kiếp này cô ấy là của tôi.”
Ôn Thiệu Hàn không để ý đến máu rỉ ra ở khóe môi, mỉm cười: “Nói vậy, anh không định trả cô ấy cho tôi?”
Phó Hi lại tức đến bật cười: “Đường Điềm là con người, không phải đồ vật.”
Ôn Thiệu Hàn cũng mỉm cười nhìn anh, tuy trên mặt có vết thương, nhưng không làm giảm đi nét điển trai thanh tú của anh ta.
“Cách anh có được Đường Điềm cũng chưa chắc đã sạch sẽ gì.”
Phó Hi cười lạnh, đôi mắt đào hoa tràn đầy sát khí: “Thì sao? Bây giờ cô ấy là người của tôi.”
Ôn Thiệu Hàn nhìn sang Đường Điềm, chậm rãi nói: “Tương lai là người của ai cũng không chắc.”
Phó Hi ánh mắt âm u: “Cứ thử xem.”
Đường Điềm thấy Thẩm Yến Lễ đang từ từ bước tới đầu hành lang, sợ rằng sẽ xảy ra đại hỗn chiến.
Cô nói với Ôn Thiệu Hàn: “Hồi đó đã nói rõ là không can thiệp lẫn nhau. Bây giờ tôi đã có bạn trai, xin anh buông tha cho tôi.”
Ôn Thiệu Hàn lại dịu dàng trả lời cô: “Không thể nào.”
“Tôi đổi ý rồi. Thấy em và Phó Hi thân mật như vậy, tôi không thể chịu đựng nổi.”