Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu

Chương 110

Thái độ cứng đầu không nghe ai của cả Ôn Thiệu Hàn và Thẩm Yến Lễ khiến Đường Điềm hoàn toàn bó tay, cô vội kéo Phó Hi rời khỏi hiện trường.

Không thể ngăn cản hành vi của họ, cô đành kéo Phó Hi đi để ổn định tình hình đang mất kiểm soát.

Phó Hi hận không thể đánh cho bọn họ một trận, may mà Đường Điềm kịp thời kéo anh đi, mới tránh được một trường cảnh hỗn loạn tiếp tục leo thang.

Nhìn bóng lưng Đường Điềm và Phó Hi rời đi, Ôn Thiệu Hàn giơ tay lau máu nơi khóe môi, cúi người nhặt cặp kính gọng vàng bị rạn nứt, chậm rãi đeo lại.

Bộ dạng nhếch nhác, nhưng khí chất vẫn ung dung.

Thẩm Yến Lễ dừng trước mặt anh ta, quan sát anh rồi hỏi: “Cô ấy và anh có quan hệ gì?”

Ôn Thiệu Hàn cong môi cười, vết rạn nơi tròng kính che đi tia cười kỳ lạ trong đáy mắt anh ta: “Quan hệ rất thân mật.”

Vẻ mặt Thẩm Yến Lễ lạnh lùng, anh suy nghĩ về khoảng thời gian Đường Điềm ở bên Ôn Thiệu Hàn, rồi liếc nhìn hai bóng người đã khuất cuối hành lang.

Khoảng thời gian vừa rồi, anh gần như đã hiểu rõ tính cách của Đường Điềm. Còn Ôn Thiệu Hàn, anh quá quen thuộc: vẻ ngoài nho nhã, thực chất lại không màng đạo đức.

Nếu Ôn Thiệu Hàn thật sự thích Đường Điềm, chuyện giành bạn gái của bạn thân anh ta hoàn toàn có thể làm được.

Chỉ là bây giờ ai cũng mất trí nhớ, suy đoán của anh chẳng có bằng chứng, chỉ có Đường Điềm mới biết sự thật.

Thẩm Yến Lễ không nói gì, lặng lẽ lướt qua Ôn Thiệu Hàn rồi rời khỏi tầng hai.

Ôn Thiệu Hàn nhìn theo bóng lưng anh, khẽ bật cười. Anh không nhớ cũng chẳng sao, cảm xúc trong lòng anh vẫn rõ ràng — không thể chịu được việc Đường Điềm nép trong vòng tay người đàn ông khác.

Thời gian và sự kiên trì, anh không thiếu.

Tại bãi đỗ xe ngoài trời, Phó Hi ôm Đường Điềm vào xe, không nán lại buổi tiệc nữa.

Đường Điềm nhìn gương mặt u ám của anh, hiểu anh đang rất khó chịu, cô đưa tay chạm vào má anh.

Phó Hi hôn nhẹ lên tay cô, ôm cô chặt hơn, giọng trầm thấp: “Anh không sao.”

Cô cũng không biết nên nói gì để an ủi, bởi những người đàn ông từng có liên quan đến cô đều là bạn thân của anh. Việc này đặt vào trên người bất cứ ai cũng không thể thờ ơ được.

Đường Điềm muốn nói lại thôi...

Phó Hi hiểu cô đang nghĩ gì, nhẹ giọng trấn an: “Anh hiểu rõ bọn họ, họ đều không phải người tốt.”

Cô sững người, không ngờ anh lại tin tưởng cô đến vậy.

Chỉ chốc lát sau, cơ thể cô đã bị anh ôm vào lòng. Đường Điềm vừa hoàn hồn đã nghe thấy giọng anh khàn khàn: 

“Em nhạy cảm như thế, sao có thể chống lại được cám dỗ từ họ.”

Đường Điềm lại nghe thấy câu này. Lần đầu là khi anh ra mặt giúp cô, còn bây giờ... cô không biết nên xấu hổ hay tức giận.

“Anh... đừng nói linh tinh.”

Phó Hi rất hay ghen, nhưng sợ cô không vui nên không nhắc lại nữa.

Ánh mắt sâu thẳm rơi lên người cô: “Hôm nay em rất xinh đẹp.”

Đường Điềm nào ngờ, vừa nãy mặt anh còn tối sầm, giờ đã bắt đầu trở nên không yên phận.

Cô vội vàng định rời khỏi vòng tay anh, nhưng anh giữ chặt, không để cô ngồi một mình.

“Vừa rồi... ưm ưm...”

Xe lăn bánh, trong khoang tách biệt với ghế lái chỉ còn tiếng hôn và những âm thanh khác.

Tính khí anh thất thường như vậy, Đường Điềm thật sự khó lòng chịu nổi.

Từ sau bữa tiệc đó, Phó Hi càng chú ý đến cô hơn, gần như luôn kề sát bên cạnh.

Anh cũng ngày càng bận, không còn dáng vẻ lười nhác như trước, mà bắt đầu nghiêm túc với công việc.

Đường Điềm nhận ra anh đang nỗ lực giữ lấy cô, bởi cả Thẩm Yến Lễ và Ôn Thiệu Hàn đều có năng lực và địa vị mạnh mẽ trong sự nghiệp. Do ba Phó tài giỏi nên trước giờ Phó Hi luôn sống khá buông thả.

Có lẽ giờ anh đã nhận ra, hai tình địch kia đều là những người kiên trì và không dễ buông tay.

Đường Điềm lặng lẽ ủng hộ anh từ phía sau, cũng cố gắng hạn chế ra ngoài.

Dù sao cũng không thể chắc chắn Ôn Thiệu Hàn sẽ không dùng lại chiêu cũ, kéo cô rời khỏi Phó Hi.

Nhưng Phó Hi lại không nỡ để cô mất tự do, thường sau khi xong việc sẽ đưa cô đi du lịch, mua sắm, hoặc dắt cô đi dạo quanh biệt thự sau bữa tối.

Nửa đêm, tại tập đoàn Bùi thị, Bùi Giác đóng laptop lại, mệt mỏi day trán.

Sự kiện bữa tiệc đã qua nửa tháng, hôm nay anh mới biết Phó Hi và Ôn Thiệu Hàn đã đánh nhau.

Anh gửi tin trong nhóm chat bốn người: 

[Nghe thư ký Ngô nói, hai người đánh nhau? Vì chuyện gì vậy?]

Một phút trôi qua, không ai trả lời, nhóm chỉ còn ba người hiển thị đang online.

Hai phút sau, nhóm chỉ còn hai người, ngay sau đó — chỉ còn lại mình anh.

Bùi Giác: “?”

Anh cau mày nhìn màn hình điện thoại, nhận ra sự việc nghiêm trọng.

Gọi điện cho ba người kia, họ đều nghe máy, nhưng không ai nhắc đến chuyện xảy ra ở buổi tiệc.

Bùi Giác liền dặn thư ký điều tra rõ mọi chuyện.

Đến tận khuya hôm sau, anh mới bảo thư ký báo cáo kết quả.

Thư ký Ngô thuật lại mọi việc ngắn gọn, nhưng rõ ràng mạch lạc.

Bùi Giác nghe xong mà huyệt thái dương giật mạnh — thì ra là vì tranh giành bạn gái của Phó Hi, chính là Đường Điềm.

Anh lập tức gọi điện cho Thẩm Yến Lễ và Ôn Thiệu Hàn, cảnh cáo hai người không được làm chuyện như thế nữa.

Giọng anh trầm khàn đầy từ tính, nghiêm túc nói với Thẩm Yến Lễ: 

“Cho dù trước kia hai người từng yêu nhau, thì giờ cô ấy là bạn gái của Phó Hi.”

Thẩm Yến Lễ im lặng không nói, Bùi Giác hiểu rõ tính cách bọn họ, biết cách nắm đúng điểm yếu.

Anh dựa lưng vào ghế làm việc, giọng trầm xuống: “Yến Lễ, nếu bị tôi phát hiện cậu và Thiệu Hàn chen chân vào, cậu biết tôi sẽ làm gì.”

Thư ký Ngô đứng chờ bên cạnh, như một sát thủ mặt lạnh luôn sẵn sàng hành động, không mang theo chút cảm xúc.

Thời gian lặng lẽ trôi qua hai tháng. Một buổi chiều, Đường Điềm nằm trên ghế lười, vừa nghe nhạc vừa lim dim ngủ.

Tháng trước Phó Hi đã cầu hôn cô và cô đồng ý. Hai hôm trước họ vừa tổ chức lễ đính hôn long trọng, mệt đến mức giờ vẫn chưa hồi sức. Tất nhiên, cũng có một phần là “do Phó Hi gây ra”.

Trong giấc ngủ, má cô bị ai đó véo nhẹ. Đường Điềm chậm rãi mở mắt, thấy Phó Hi mặc âu phục, ánh mắt đầy cưng chiều và nụ cười dịu dàng.

Cô dụi mắt: “Anh về rồi à?”

Phó Hi ôm cô vào lòng, giọng nhẹ nhàng: “Ừ, vừa họp xong.”

Bình Luận (0)
Comment