Đường Điềm đứng dậy, hai tay ôm lấy eo anh, tựa vào lòng anh. Anh mỉm cười dịu dàng, nhẹ nhàng v**t v* mái tóc đen mềm mại của cô.
Phó Hi nói: “Ba mẹ anh đã chọn ngày lành tháng tốt, hôn lễ sẽ tổ chức vào tháng Năm.”
Tháng Năm? Vậy là chỉ còn khoảng một tháng rưỡi nữa.
Đường Điềm gật đầu: “Vậy em cần chuẩn bị gì?”
Phó Hi cúi xuống hôn lên môi cô: “Chuẩn bị làm cô dâu của anh.”
Cô ngượng đến trừng mắt với anh: “Em đang nói chuyện nghiêm túc đấy.”
“Làm cô dâu của anh chẳng phải là chuyện nghiêm túc sao?”
Phó Hi chẳng thèm quan tâm đến sự xấu hổ và vùng vẫy của cô, bế thốc cô lên, sải bước vào biệt thự, vác cô lên lầu hai, bắt đầu làm những chuyện không nghiêm túc.
Hai ngày trước, trong lễ đính hôn, ba mẹ nguyên chủ đến, mang theo cả em trai. Khi thấy Đường Điềm tìm được một người đàn ông giàu có như vậy, họ cười niềm nở đến nịnh bợ.
Dù ba mẹ và ông nội Phó không nói gì, nhưng có thể nhìn ra nụ cười của họ đều nhạt đi, nhất là khi ở buổi tiệc đính hôn trước mặt nhiều nhân vật quyền quý như vậy.
Lúc ấy Đường Điềm cũng thấy đau đầu, kéo ba mẹ và em trai ra một góc khuyên họ nên giữ thái độ bình thường, không cần quá lấy lòng.
Lúc đó họ mới bớt phô trương đi một chút. Phó Hi thì không để tâm, vẫn rất tôn trọng ba mẹ vợ, lại còn rất chiều chuộng em trai cô.
Về của hồi môn, họ cũng hiểu không thể quá đáng, dùng 95% sính lễ để chuẩn bị đồ cưới, chủ yếu là vì số sính lễ nhà họ Phó đưa ra quá lớn, khiến họ sợ hãi.
Lần hiếm hoi họ tỏ ra có chút lương tâm, nghĩ rằng con gái cưới vào một gia đình như vậy, đã phải bỏ ra rất nhiều tâm sức, tính cách cũng trở nên dịu dàng và chững chạc hơn.
Thấy con gái thay đổi, hai ông bà cũng không còn mặt mũi nào để tiếp tục lợi dụng cô nữa, hơn nữa số tiền cô đưa cũng đã đủ nhiều rồi.
Thật ra, sính lễ mà nhà họ Phó ban đầu đưa ra còn nhiều hơn nữa, nhưng Đường Điềm đã từ chối, mất công thuyết phục rất lâu mới có thể giảm xuống một nửa. Đây đã là giới hạn cuối cùng của nhà họ Phó, không thể thấp hơn.
Việc Đường Điềm dốc sức giảm bớt sính lễ khiến ba mẹ Phó có phần áy náy, trước đó họ còn tưởng cô ham tiền của Phó Hi, không ngờ... là do họ nghĩ nhiều rồi.
Vì vậy, cho dù ba mẹ cô có khiến nhà họ Phó mất mặt đôi chút, họ vẫn luôn đối xử rất tốt với Đường Điềm.
Mục đích của việc giảm sính lễ chính là vì cô nghĩ cho bố mẹ nguyên chủ. Số tiền lớn như vậy nếu khiến họ trở nên giàu lên đột ngột, có thể là điều tốt, cũng có thể thành tai họa.
Phó Hi mặc kệ cô muốn làm gì, của anh chính là của cô. Cổ phần trong tập đoàn Phó thị cũng có phần dành cho cô, chút sính lễ đó chẳng đáng là gì.
Hai hôm trước tổ chức tiệc đính hôn, Phó Hi chỉ mời Bùi Giác, không mời Thẩm Yến Lễ hay Ôn Thiệu Hàn. Từ sau buổi tiệc kia, giữa họ không còn bất cứ liên hệ nào nữa.
Phó Hi vẫn luôn cảnh giác với họ, anh giấu Đường Điềm rất kỹ, không để bất kỳ ai có cơ hội ra tay.
Dù họ chưa có hành động gì, nhưng Phó Hi hiểu rõ, cả hai đều đang chờ thời cơ.
Tại một căn biệt thự ở khu vực sầm uất thành phố S, buổi sáng sớm, Thẩm Yến Lễ đặt một bức tranh vừa hoàn thành lên giá vẽ.
Anh mở cửa sổ để tranh khô tự nhiên.
Rồi anh đứng dậy, tháo tạp dề trên người, treo lên giá áo, quay người chuẩn bị rời khỏi phòng tranh.
Cơn gió từ bên ngoài lùa vào khá mạnh, làm tấm vải phủ lỏng lẻo trong phòng tranh rơi xuống đất.
Thẩm Yến Lễ dừng bước, quay lại đóng một cánh cửa sổ, gió lập tức nhẹ hẳn đi.
Khi quay người bước ra ngoài, ánh mắt anh vô tình dừng lại ở một bức tranh cũ, người trong tranh khiến lòng anh rung động.
Mỹ nhân trong tranh cười rạng rỡ, hòa cùng bầu trời xanh và mây trắng phía sau, tạo thành một giấc mộng chữa lành trái tim anh.
Thẩm Yến Lễ đứng trước bức tranh rất lâu không chịu rời đi, như thể trong tim anh thiếu mất một mảnh, trống rỗng mà chẳng thể tìm thấy ký ức.
Thời gian một tháng rưỡi trôi qua trong chớp mắt. Hai ngày trước lễ cưới, cả nhà họ Phó bắt đầu bận rộn. Đường Điềm thì vẫn ổn, chủ yếu là do Phó Hi không nỡ để cô mệt.
Ba mẹ và ông nội Phó thì lại rất thích lo toan việc này, ai cũng vui vẻ tràn đầy tinh thần.
Đường Điềm nghe theo tất cả, dù sao cô cũng chẳng rành việc tổ chức đám cưới.
Chiếc váy cưới đặt riêng khi đó là do mẹ Phó cùng cô đi gặp nhà thiết kế. Phó Hi cũng muốn đi theo nhưng bị mẹ Phó cản lại, nói như vậy mới có bất ngờ.
Ngày trước lễ cưới, chiếc váy cưới trị giá khủng được giao đến, mẹ Phó cũng không cho Phó Hi nhìn. Khi Đường Điềm mặc váy cưới bước ra, mẹ Phó và nhà thiết kế đều kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời.
Nhà thiết kế khen ngợi khiến Đường Điềm đỏ mặt, mẹ Phó thì cười tươi như hoa, từ đáy lòng yêu quý cô con dâu xinh đẹp này.
Thời gian trôi đến ngày cưới, Đường Điềm mặc váy cưới ngồi trong biệt thự chờ Phó Hi đến đón dâu.
Chẳng bao lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào vui nhộn, Phó Hi đẩy cửa bước vào, thấy Đường Điềm đang mặc váy cưới, trùm khăn voan, ngồi trên giường chờ anh đến.
Phó Hi như mơ hồ, chậm rãi bước đến quỳ xuống, nắm chặt đôi tay mềm mại của cô.
Anh khẽ gọi: “Vợ à.”
Đường Điềm nhìn anh qua tấm khăn voan, nở nụ cười e thẹn, khẽ siết tay anh coi như đáp lại.
Phó Hi yêu chết những hành động dễ thương thế này của cô, bế cô lên, vượt qua đám đông mà bước ra ngoài.
Trong lễ cưới, cô dâu chú rể trao nhẫn, Đường Điềm mỉm cười nghe anh nói lời thề, trao tay cho anh, nhìn chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út, rồi anh hôn nhẹ lên mu bàn tay cô.
Từ đầu đến cuối, Phó Hi không hề vén khăn voan của Đường Điềm, chỉ để giảm bớt ánh mắt thèm muốn từ người khác.
Sau đó, Đường Điềm thay bộ lễ phục đi chúc rượu. Phó Hi mặt lạnh không muốn cô phải đi, nhưng bị ba mẹ nhỏ giọng mắng cho một trận còn cô thì đứng bên cười trộm.
Bị bố mẹ mắng, Phó Hi nhìn cô, đôi mắt hoa đào ánh lên nụ cười, ánh mắt luôn dõi theo cô không rời.
Sau khi cùng Phó Hi chúc rượu xong, Đường Điềm một mình lên lầu nghỉ ngơi. Cô mệt quá, không chịu nổi nữa, chủ yếu là vì đôi giày cưới cô đi có chút cao.
Lên đến phòng trang điểm ở tầng hai, cô bắt đầu tháo từng chiếc trâm trên đầu.
Nghe thấy tiếng cửa mở, cô tưởng là chuyên viên trang điểm bước vào. Tiếng bước chân dừng lại cách cửa không xa, rồi không còn động tĩnh gì nữa.
Đường Điềm định lên tiếng nói với "chuyên viên trang điểm" vừa bước vào, thì phát hiện sau lưng không có động tĩnh. Quay đầu nhìn lại—
Một người đàn ông mặc vest chỉnh tề đứng quay lưng về phía cô, đang cúi đầu nhìn bức ảnh cưới đặt trên bàn.
Vì dáng người, chiều cao và kiểu tóc đều giống Phó Hi, nên cô không nghĩ ngợi gì, cho rằng anh lên đây để ở bên cô.
Đường Điềm dịu dàng gọi: “Chồng à, anh không ở dưới lầu liệu có ổn không?”
~~~ Lời bạn Quýt ~~~
Phải công nhận tác giả miêu tả nhiều chi tiết nhỏ nhưng lại liên quan chặt chẽ đến những chi tiết phát sinh sau này (có thể là trước đó) Các bạn đọc hết sẽ thấy sự thâm thúy của tác giả nha!
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!