Cơn mưa lớn đến mức khiến cô gần như không thể mở nổi mắt, tiếng mưa bên tai ngày một rõ ràng hơn.
Đầu óc của Đường Điềm như bị đè nén và phình to, nước mưa dội xuống đầu, trượt theo mái tóc chảy xuống.
Cô cảm thấy toàn thân ướt đẫm, cố gắng mở to mắt, khung cảnh xung quanh vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Trước cổng biệt thự, quản gia, Liễu Hiểu Chi, Trịnh Lệ Ngọc cùng một vài người khác đang đứng. Vì mưa quá lớn nên cô không nhìn rõ mặt họ, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt giễu cợt và lạnh nhạt mà họ dành cho cô.
Đường Điềm cúi đầu nhìn quần áo và cơ thể bị mưa làm ướt sũng của mình, chiếc vali màu đen bên tay phải giống hệt chủ nhân của nó, cô độc đứng dưới màn mưa.
Ký ức trong đầu đan xen với trí nhớ của cô, khiến đầu óc đau như muốn nổ tung, khó chịu vô cùng.
Cô khổ sở th* d*c dưới làn mưa, tay chống vào cần kéo của vali, dựa vào đó để giữ thăng bằng.
Đường Điềm cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Dựa theo giọng nói vang lên trong đầu lúc cô không thể cử động, cô đoán có thể là do diễn biến của cốt truyện đã lệch quá mức, khiến hệ thống sụp đổ.
Dù hiện tại trong đầu cô đầy hỗn loạn, nhưng có một điều chắc chắn: cô dường như đã xuyên đến đúng thời điểm nguyên chủ bị đuổi khỏi biệt thự, sau đó sẽ là chuỗi ngày không tìm được việc, không có chỗ ở, sống lay lắt như chuột chạy qua đường.
Cô điều chỉnh lại hơi thở, cơn lạnh từ quần áo bị ướt sũng nhanh chóng bao trùm lấy toàn thân khiến cô run rẩy không ngừng.
Trong nguyên tác, sau khi bị đuổi khỏi biệt thự, nguyên chủ phẫn nộ hét lên mắng chửi nữ chính và quản gia, cuối cùng bị quản gia cho người kéo cả người lẫn hành lý ra ngoài. Nguyên chủ trong bộ dạng nhếch nhác, kéo vali rời đi bắt taxi.
Qua màn mưa, Đường Điềm khó khăn nhìn về phía quản gia và mấy người như Liễu Hiểu Chi, cô lạnh đến mức hai tay run rẩy kéo vali, xoay người rời khỏi biệt thự.
Cô thậm chí không dám lấy điện thoại trong túi quần ra, lỡ như bị mưa làm hỏng thì thật sự chẳng còn đường lui.
Lúc này, trên tầng hai biệt thự, ba bóng người cao lớn là Thẩm Yến Lễ, Phó Hi và Ôn Thiệu Hàn đang đứng cạnh cửa sổ sát đất.
Nhìn bóng dáng gầy yếu phía dưới, bị mưa xối ướt đẫm, đang chậm rãi kéo vali bước đi.
Trong đôi mắt đào hoa của Phó Hi không hề có chút thương cảm nào, giọng nói lười biếng cất lên: “Chậc, đúng là biết gây chuyện.”
Thẩm Yến Lễ với gương mặt tuấn tú không biểu cảm, dường như cho rằng đây là kết cục mà người hầu kia đáng phải nhận.
Ôn Thiệu Hàn không nói lời nào, ánh mắt sau cặp kính lạnh nhạt, có lẽ cảm thấy nhàm chán nên nhanh chóng thu lại ánh nhìn.
Phía trước biệt thự, Đường Điềm nhìn khoảng cách còn lại đến cổng, xung quanh đều là cây cối, không có chỗ nào tránh mưa. Hơn nữa, quản gia hẳn sẽ không để cô tiếp tục đứng lại biệt thự, nếu không đã chẳng đuổi nguyên chủ ra ngoài dù trời đang mưa.
Cô kéo vali, định đi đến chòi bảo vệ bên ngoài biệt thự để trú mưa và tiện gọi xe.
Tối nay cô sẽ tìm một khách sạn để nghỉ tạm, tắm nước nóng rồi ngủ một giấc, ngày mai tỉnh dậy tính tiếp.
Một chiếc xe sang màu đen từ cổng biệt thự chạy vào, Bùi Giác chậm rãi mở mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Một bóng dáng mảnh khảnh đang kéo vali đi trong mưa.
Bùi Giác nhận ra đó là người giúp việc thường hay quyến rũ và ám chỉ anh. Khi xe sắp lướt qua cô...
Anh dùng giọng nói trầm ấm dặn dò tài xế: “Chạy chậm thôi.”
Nhờ vậy mà tránh được việc bánh xe hắt nước lên người cô, không khiến tình cảnh đã khổ lại càng thêm khổ.
Đường Điềm chẳng có tâm trạng để quan tâm ai đang ngồi trong xe, cô chỉ muốn nhanh chóng đến chòi bảo vệ bên ngoài.
Cô toàn thân run rẩy, răng va vào nhau, quần áo ướt dính sát vào người, lạnh đến mức không chịu nổi.
Chiếc xe từ từ dừng lại, cửa bên ghế lái mở ra, tài xế che ô bước nhanh về phía cô.
“Cô đợi chút.”
Đường Điềm nghe thấy tiếng gọi phía sau, theo phản xạ quay đầu lại.
Tài xế đã chạy đến trước mặt cô, đưa cho cô một chiếc ô.
“Bùi tiên sinh bảo tôi đưa cô, mau che đi.”
Tài xế nhìn gương mặt cô tím tái vì lạnh, không khỏi cảm thấy xót xa.
Trong mắt Đường Điềm hiện lên vẻ kinh ngạc: Là Bùi Giác sao?
Cô run rẩy nhận lấy ô: “Cảm ơn anh, cũng nhờ anh chuyển lời cảm ơn đến Bùi tiên sinh giúp tôi.”
Tài xế nghe cô vừa run rẩy vừa cố gắng nói xong câu, khẽ thở dài: “Tôi sẽ nói lại với Bùi tiên sinh.”
Đường Điềm gật đầu, vội vàng bung ô ra. Không còn nước mưa tạt vào, cô thở phào nhẹ nhõm.
Mưa lớn quá, suýt nữa cô đã không thở nổi rồi.