Cô che ô, đi đến bên cạnh chòi bảo vệ ngoài biệt thự, tạm thời dừng lại tránh mưa.
Toàn thân bị ướt sũng, một cơn gió thổi qua khiến cô lạnh run cầm cập.
Cô vội lấy điện thoại ra tìm khách sạn gần đây. Vì nguyên chủ đã bị đuổi việc, nên được trả ba lần tiền lương, ngoài số tiền đó thì không còn gì. May mà có khoản này đỡ đần được chút ít.
Đường Điềm đặt một phòng, lập tức gọi xe. Giờ cô đã ướt từ đầu đến chân, bên ngoài gió to mưa lớn, không thể dừng lại lâu, nếu không cảm lạnh thì càng thảm.
Chiếc xe nhanh chóng đến trước mặt cô. Đường Điềm lên xe, vì người dính nước mưa nên trông cô thật chật vật và xấu hổ.
Cô đề nghị bồi thường cho tài xế hai trăm tệ tiền rửa xe.
Tài xế nhìn ra được cô gái trẻ chắc gặp chuyện khó khăn, ông tỏ ý không bận tâm rồi từ chối.
“Không cần đâu, lát nữa tôi lấy khăn trong cốp xe lau sạch là được rồi.”
Đường Điềm vẫn cảm ơn, nhưng chuyện nào ra chuyện đó, mình làm ướt ghế sau của người khác, ít nhiều cũng nên bồi thường tiền rửa xe. Tài xế cũng là người lao động, chẳng ai dễ dàng cả.
Xe đến khách sạn, cô xuống xe lấy vali, chức năng bonus trong ứng dụng gọi xe chỉ cho phép tặng tối đa một trăm tệ.
Xe lúc này đã rời đi, cô thanh toán một trăm tệ, đành chịu thiếu một trăm còn lại.
Đường Điềm kéo vali bước vào khách sạn, cô lễ tân thấy cô bị mưa ướt đẫm thì lập tức tăng tốc làm thủ tục, đưa thẻ phòng cho cô.
Chẳng bao lâu sau, cô vào được phòng khách sạn, khóa cửa lại, mở vali lấy đồ thay, nhanh chóng vào phòng tắm thay đồ, tắm nước nóng kịp thời.
Nằm trên giường khách sạn, có thể vì lý do mới xuyên không lại dầm mưa lâu như vậy, nên đầu cô vừa nặng vừa buồn ngủ.
Đường Điềm nhanh chóng thiếp đi, ngủ một mạch đến trưa hôm sau. Vừa tỉnh lại, cô sờ trán kiểm tra nhiệt độ. Nhiệt độ bình thường khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
May mà không bị bệnh, ngủ một giấc, cái đầu nặng trĩu đêm qua giờ cũng đã tỉnh táo hơn nhiều.
Cô đưa tay xoa hai bên thái dương, xem ra sau khi hệ thống trục xuất linh hồn cô không thành, đã ném cô vào thời điểm nguyên chủ bị đuổi khỏi biệt thự.
Đường Điềm nhớ lại cảnh tượng trước khi xuyên không đến đây thì thở dài một hơi. Thẩm Yến Lễ và Ôn Thiệu Hàn đều đã khôi phục ký ức, với tính cách của họ, chắc chắn sẽ không để cô rơi vào tay người khác, thật khó tưởng tượng họ sẽ làm gì sau này.
Dù Phó Hi... có yêu cô đến đâu, thì cũng sẽ bị họ gây phiền đến phiền chán.
Trong lòng Đường Điềm có chút không nỡ với Phó Hi, nhưng mỗi khi nhớ đến cảnh họ đánh nhau, cô lại đau đầu. Có lẽ hiện tại mới là kết cục tốt nhất với tất cả mọi người.
Tình hình bây giờ cũng không quá khả quan, chuyện nguyên chủ quyến rũ bốn nam chính đã bị phơi bày công khai, chắc hẳn sẽ bị xã hội lên án.
Đừng nói là công ty, đến tiệm trà sữa bình thường cũng sẽ không dám thuê cô vì sợ ảnh hưởng đến hình ảnh thương hiệu.
Giờ cô chỉ còn khoản lương trong thẻ, cần phải nhanh chóng tìm được công việc, nếu không thì chỉ còn nước ngồi chờ miệng ăn núi lở mà thôi.
Nghĩ đến đây, đầu cô lại bắt đầu nhức nhối. Thôi cô cứ đặt đồ ăn trước đã.
Ăn xong, cô định liều thử vận may, đem bản lý lịch đã soạn gửi đến những vị trí công việc phù hợp.
Từ sáng đến tối, tất cả lý lịch cô gửi đi đều như đá chìm đáy biển.
Mặc dù cũng nằm trong dự đoán, nhưng cô vẫn không nhịn được chống cằm thở dài buồn bã.
Trong nguyên tác miêu tả nguyên chủ tìm việc không được, sống vô cùng thê thảm. Giờ xem ra quả thật là tìm việc chẳng dễ gì.
Nhưng Đường Điềm không bỏ cuộc, tiếp tục gửi lý lịch đến các công ty khác. Lần này cô không đợi hồi âm.
Cô phải nhanh chóng tìm một căn nhà phù hợp để thuê, khách sạn quá đắt, nhiều lắm chỉ ở được hai ba ngày.
Cô tìm cả buổi tối trên mạng cũng không tìm được căn nào phù hợp.
Không phải do quen sống sang rồi khổ không nổi, mà là vì vấn đề an toàn, dù sao cô cũng định ở lâu dài.
Sáng hôm sau cô mơ màng tỉnh dậy, nằm lười trên giường cầm điện thoại lướt xem.
Ứng dụng tuyển dụng hiện thông báo bật lên, cô nhấn vào xem, không ngờ có công ty phản hồi cô!
Đường Điềm vô cùng kích động, cũng cực kỳ bất ngờ, nhìn thông báo mời phỏng vấn mà không dám tin.
Cô cố gắng giữ bình tĩnh, đề phòng trường hợp bị lừa đảo.
Nhanh chóng tra cứu công ty đó, khi thấy là một công ty trực thuộc Tập đoàn Bùi Thị, biểu cảm của cô đầy kinh ngạc.
Cô còn tưởng mình nhìn nhầm, thông tin ghi rõ đây đúng là một công ty con của Bùi Thị.
Hôm qua khi gửi lý lịch, cô đã cố tình né tránh các công ty thuộc sở hữu bốn nam chính, nhưng gửi quá nhiều, chắc chắn có sơ sót.
Không ngờ sơ sót này lại mang về phản hồi.
Đường Điềm nhớ lại nguyên tác, cũng từng nói nguyên chủ sau khi bị đuổi khỏi biệt thự cũng làm y như cô, cố ý né tất cả công ty liên quan đến bốn người họ, để tránh lại bị soi mói.
Chắc nguyên chủ cũng không ngờ, cuối cùng chỉ có công ty của Bùi Giác là không cấm cô ứng tuyển.
Đường Điềm lục lại ký ức của nguyên chủ ở thế giới này, tiến triển cũng khá giống nguyên tác, nguyên chủ chưa từng từ bỏ việc quyến rũ và ám chỉ với bốn nam chính, cho đến khi bị đuổi mới chịu yên phận.
Vậy nên tối qua khi Bùi Giác sai người đưa ô cho cô, cô mới bất ngờ đến vậy.
Cô suy nghĩ hồi lâu, quyết định vẫn đi phỏng vấn. Dù sao cũng chỉ là công ty con của Bùi Thị, khả năng chạm mặt Bùi Giác cực kỳ thấp.
Hơn nữa đãi ngộ rất tốt, cơ hội khó có được, cô không định vì Bùi Giác mà từ bỏ.
Đường Điềm đặt đồ ăn ngoài, giờ đầu óc mới có chút rảnh rỗi để suy nghĩ về chuyện nguyên chủ bị đuổi khỏi biệt thự.
Người thực sự ra quyết định đuổi nguyên chủ là Thẩm Yến Lễ, có thể do Liễu Hiểu Chi và nguyên chủ nhiều lần cãi nhau, mấy lần đều bị Thẩm Yến Lễ bắt gặp, lần cuối cùng nguyên chủ còn định đẩy Liễu Hiểu Chi ngã xuống cầu thang. Thẩm Yến Lễ không thể chấp nhận chuyện như vậy nên mới ra lệnh cho quản gia đuổi nguyên chủ đi.
Về phần Bùi Giác, Ôn Thiệu Hàn, Phó Hi, ba người họ không rảnh để lo chuyện của người giúp việc, nhiều nhất chỉ là xem cho vui.
Hiện tại mấy nam chính vẫn chưa yêu nữ chính, nếu không thì kết cục của nguyên chủ còn thảm hơn nhiều.
Khi cô còn đang lơ mơ suy nghĩ, đồ ăn được giao đến. Có hi vọng tìm được việc làm, bữa cơm của Đường Điềm cũng cảm thấy ngon hơn hẳn.