Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu

Chương 117

Đường Điềm cầm phong bao lì xì chạy về hàng ghế thứ hai, trong lúc đi ngang qua, người đàn ông cao ngạo lạnh lùng dường như liếc nhìn cô một cái, nhưng nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Cô ngồi lại chỗ, đồng nghiệp bên cạnh khẽ nói: “Xem thử phong bao của cậu có bao nhiêu.”

Đường Điềm không từ chối, đưa phong bao cho cô ấy xem. Đồng nghiệp "oa" lên một tiếng, dùng tay đo độ dày của phong bao.

“Ước chừng khoảng tám nghìn tệ.”

Đường Điềm đoán bằng mắt, nhưng cũng không xác định được.

Quản lý ngồi bên nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, khẽ nói: “Một vạn đó.”

Đường Điềm ngạc nhiên nhìn quản lý: “Thật sự nhiều như vậy sao?”

Quản lý gật đầu: “Tất nhiên, các năm trước nhân viên xuất sắc cũng được thưởng mười nghìn.” Nhưng bao lì xì năm nay của cô dường như còn dày hơn mọi năm, chắc là ông nhìn nhầm.

Cô nhanh chóng cất phong bao vào túi, không ngờ công ty dưới trướng Tập đoàn Bùi Thị lại có đãi ngộ tất niên tốt đến vậy.

Cô nói với quản lý và đồng nghiệp: “Về rồi tôi sẽ mời mọi người đi ăn.”

Quản lý không thiếu bữa đó của cô: “Không cần, em giữ lại mà dùng.”

Nữ đồng nghiệp cũng nói: “Khi đi làm mời tụi này ly cà phê là được rồi.”

Đường Điềm cũng không khách sáo, dù sao cũng đã thân thiết với nhau.

“OK.”

Mỗi lần nữ đồng nghiệp thấy cô làm động tác tay “OK”, lại muốn ôm chặt lấy cô mà hôn một cái, không chịu nổi! Sao cô có thể dễ thương đến vậy!

Đến khi toàn bộ tiết mục kết thúc, vừa đúng sáu giờ rưỡi, Bùi Giác dáng người cao ráo tuấn tú rời đi đầu tiên trong ánh mắt tiễn đưa của mọi người.

Đường Điềm đi theo dòng người xuống lầu tới bàn tiệc hội tất niên, cô cùng quản lý và đồng nghiệp vào một phòng bao VIP dưới lầu.

Quản lý vốn định gọi luôn đồng nghiệp kia đi cùng, nhưng nghĩ đến việc Đường Điềm năm nay được giải nhân viên xuất sắc, để cô đi theo là thích hợp nhất.

“Đi nào, Đường Điềm, đi với tôi.”

Đường Điềm chưa hiểu gì, đồng nghiệp bên cạnh biết quản lý muốn đưa cô đi chúc rượu Tổng Giám đốc Bùi nên vội vàng thúc giục:

“Mau đi đi, Tiểu Điềm, chuyện tốt tới rồi.”

Được xuất hiện trước mặt Tổng Giám đốc Bùi, chắc chắn là chuyện tốt chứ chẳng có gì xấu.

Thời gian qua làm việc cùng nhau, mọi người sớm đã quên mất lùm xùm của cô trên mạng trước đó.

Cô mù mờ đi theo quản lý, đi đâu vậy? Chẳng lẽ là đi nhận cua hoàng đế của tiệc tất niên? (Bên Trung dịp Tết mấy nhà khá giả họ hay gửi cua to với cá để chúc tất niên ý)

Cho đến khi quản lý đi thẳng đến một phòng bao VIP sang trọng, Đường Điềm đứng ở cửa lập tức khựng lại.

Sau khi quản lý vào phòng, nhân viên giúp đẩy cửa ra, quản lý vừa định nói: “Tiểu Điềm, qua đây nào.” quay đầu lại nhìn thì đâu còn thấy bóng dáng cô đâu.

Quản lý vội vàng bước ra ngoài, thấy cô đứng lưỡng lự không muốn vào, ông thấy đau đầu, lần đầu tiên gặp nhân viên không có chí tiến thủ như vậy.

“Tiểu Điềm, lát nữa chúc Tổng Giám đốc Bùi một câu tốt lành là được, rượu để tôi uống.” Dù sao cũng không thể để một cô gái uống rượu, hơn nữa rượu này cực kỳ đắt, ông cũng chỉ có dịp Tết mới được nếm thử.

Nghe ông nói vậy, Đường Điềm cũng biết không thể chần chừ thêm nữa, vừa rồi còn lên sân khấu nhận thưởng, giờ cũng đâu ngại chuyện này.

Cô lấy hết can đảm gật đầu thật mạnh với quản lý, rồi đi bên cạnh ông bước vào phòng bao.

Quản lý chào hỏi Tổng Giám đốc Bùi và các lãnh đạo cấp cao khác của Tập đoàn Bùi thị, trong việc tạo mối quan hệ thì ông đúng là có bản lĩnh.

Sau khi kính rượu xong, quản lý nháy mắt ra hiệu cô lại gần.

Đường Điềm trong lòng hơi căng thẳng, nhìn bóng lưng cao ngạo tao nhã của Bùi Giác, ngay cả sau gáy của anh cũng đẹp đến mức khiến người ta muốn nhìn thấy khuôn mặt của anh.

Cô bước tới, đứng bên cạnh Bùi Giác.

Bùi Giác mặc vest chỉnh tề, toàn thân toát lên khí chất lạnh lùng kiêu sa, từ tốn quay sang nhìn cô. Hai người đứng khá gần nhau, hương thơm từ người cô lan tỏa trong bầu không khí thanh lãnh của anh.

Đường Điềm cảm nhận được ánh mắt của anh, chỉ kịp đối mặt với ánh nhìn điềm tĩnh trong một giây, rồi vội vàng tránh đi.

“Chúc Tổng Giám đốc Bùi năm mới phát tài, sức khỏe dồi dào, vạn sự như ý.”

Giọng nói trầm khàn từ tính của Bùi Giác vang lên nhẹ nhàng: “Cô cũng vậy.”

Thư ký Ngô đưa phong bao cho cô: “Tấm lòng của Tổng Giám đốc Phó.”

Đường Điềm nhìn phong bao đỏ dày cộp được đưa tới, lập tức vui vẻ nhận lấy, không giấu được sự phấn khích, gương mặt xinh đẹp rạng rỡ đầy nụ cười.

“Cảm ơn Tổng Giám đốc Bùi.”

Bùi Giác tựa lưng vào ghế với dáng vẻ lười nhác mà tao nhã, ánh mắt lướt nhẹ qua nụ cười trên gương mặt cô mà không nói gì.

Đường Điềm cầm phong bao đi theo sau quản lý, không một vị lãnh đạo nào bắt cô kính rượu Tổng Giám đốc Bùi, dường như trong Tập đoàn Bùi thị không có thói quen làm khó phụ nữ.

Quản lý uống vài ly rồi biết ý rời đi, Đường Điềm cũng nhanh chóng đi theo ông ra ngoài.

Tiệc tối hội tất niên rất thịnh soạn, Đường Điềm ăn được không ít món đắt tiền, ăn uống no nê xong, mọi người rủ nhau đi hát karaoke.

Đường Điềm viện cớ mệt, nói muốn về khách sạn nghỉ ngơi.

Quản lý không ép, bảo cô gọi xe về, dặn dò chú ý an toàn.

Cả công ty đều đi hát, chỉ có mình cô không đi.

Sau khi cuộc vui kết thúc, Đường Điềm đứng một mình ở trạm xe buýt chờ xe. Ở đây gọi xe về khách sạn tốn hơn ba mươi tệ, dù đã nhận hai phong bao lớn, cô vẫn muốn tiết kiệm, dù sao cũng không vội.

Cô mặc áo khoác đen, mang đôi bốt cổ ngắn màu cà phê, tay xách túi đen, mái tóc đen bị gió đêm thổi nhẹ, đẹp đến mức khiến người ta xao xuyến chỉ trong một khoảnh khắc.

Một chiếc xe sang chậm rãi dừng trước mặt cô, cửa kính ghế phụ hạ xuống, lộ ra gương mặt thư ký Ngô với nụ cười lịch sự.

“Cô Đường, cô đang định về khách sạn à?”

Đường Điềm đưa tay vén sợi tóc bị gió thổi vào má: “Vâng.”

Hôm đó cô gặp thư ký Ngô ở tiệm hoa, chẳng trách thấy quen mặt, thì ra từng gặp anh ở biệt thự Thiên Cầm Loan, khi anh đến tìm Bùi Giác.

Anh nói: “Đúng lúc tiện đường, để tôi đưa cô về.”

Đường Điềm còn chưa kịp từ chối, thư ký Ngô đã cảm thấy cô khách sáo quá, liền xuống xe mở cửa ghế sau.

“Mời cô Đường.”

Đường Điềm thấy Bùi Giác đang ngồi trong xe, anh ẩn mình trong bóng tối, đang nhắm mắt nghỉ ngơi, vóc dáng nghiêng người hoàn mỹ nổi bật khiến người ta không thể rời mắt.

Đúng lúc đó, chiếc xe phía sau bấm còi khiến cô giật mình, vội vàng ngồi vào xe.

Thư ký Ngô đóng cửa xe, rồi trở lại ghế phụ.

Bình Luận (0)
Comment