Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu

Chương 118

Đến khi ngồi vào trong xe, Đường Điềm mới kịp phản ứng — cô đã lên xe của Bùi Giác, mà anh cũng đang ngồi ngay bên cạnh.

Chiếc xe này không có vách ngăn giữa ghế lái và hàng ghế sau, trong không khí thoang thoảng hương mai lạnh trên người Bùi Giác.

Lúc trước cô làm việc trong biệt thự, chỉ cần bước vào phòng anh là có thể ngửi thấy mùi hương ấy, nhẹ nhàng nhưng dễ chịu.

Đường Điềm ngồi khá gò bó, ngoài âm thanh của môi trường bên ngoài thì bên trong xe gần như im lặng hoàn toàn.

“Không đi karaoke à?”

Giọng nói từ tính của Bùi Giác chậm rãi truyền đến bên tai cô, âm thanh trầm thấp vừa quyến rũ vừa mời gọi, rất dễ khiến người có sở thích giọng nói bị anh mê hoặc.

Đường Điềm không ngờ anh lại chủ động bắt chuyện với cô.

Giọng cô dịu dàng vang lên sau đó: “Tôi không muốn đi lắm, nên đã không tham gia.”

“Làm việc trong công ty quen chưa?”

Đường Điềm gật đầu với anh: “Sếp và đồng nghiệp đều rất tốt, tôi cũng đã thích nghi với công việc.”

Bùi Giác trầm giọng “Ừ” một tiếng, bên trong xe lại rơi vào tĩnh lặng.

Ánh đèn đường bên ngoài lướt qua gương mặt nghiêng tuấn tú và sắc nét của anh, trong ánh sáng mờ ảo, sương mỏng như bao phủ lấy anh, càng làm tăng thêm vẻ bí ẩn xung quanh.

Khí chất mạnh mẽ và hormone nam tính tỏa ra từ người anh khiến Đường Điềm dù chỉ ngồi bên cạnh cũng cảm thấy căng thẳng không thôi.

Khi xe dừng lại trước cổng khách sạn, trước khi xuống xe, cô nói lời cảm ơn, vội vã bước xuống.

Đường Điềm xuống xe, vẫy tay chào tạm biệt rồi đi thẳng vào cổng khách sạn.

Một bóng dáng có vẻ quen thuộc đang tiến về phía cô.

Cô nhận ra đó là người đàn ông lần trước đã xin cách liên lạc với cô, tên gì thì cô quên mất rồi, chỉ nhớ là “Văn” gì đó.

Văn Tấn Sở vừa dặn dò thư ký phía sau, vừa nhìn thấy Đường Điềm đang đi về phía mình.

Anh ta chậm bước lại, ánh mắt chăm chú dõi theo bóng cô.

Đường Điềm chỉ liếc nhìn anh ta một lần, sau đó không quan tâm nữa, tiếp tục đi về phía khách sạn.

Văn Tấn Sở dừng bước, nhìn theo bóng lưng cô càng lúc càng xa.

Anh ta căn dặn thư ký: “Chiều mai đưa tư liệu điều tra cô ấy lên bàn làm việc của tôi.”

“Vâng, Văn tổng.”

Lúc này, trong chiếc xe sang đang dừng bên đường, người đàn ông quý phái ẩn mình trong bóng tối ở hàng ghế sau từ từ thu lại ánh nhìn, giọng trầm thấp vang lên:

“Thư ký Ngô.”

Thư ký Ngô đẩy gọng kính: “Vâng, Bùi tổng.”

Tại phòng khách sạn, Đường Điềm vừa tắm nước nóng xong liền mở hai bao lì xì lớn, bên trong là hai xấp tiền đỏ dày cộp.

Không ngờ chuyến đi dự tiệc cuối năm lại thu hoạch dồi dào đến vậy.

May mà cô đã đi, nếu không thì uổng lắm. Cô vui vẻ cất tiền vào túi, định ngày mai về lại thành phố N sẽ gửi ngay vào thẻ.

……

Ngày hôm sau, tại tổng công ty Tập đoàn Văn thị, trong văn phòng tổng giám đốc.

Thư ký báo với Văn Tấn Sở: “Văn tổng, thông tin về người phụ nữ hôm qua không thể tra được, có người âm thầm cản trở.”

Văn Tấn Sở rất bất ngờ: “Có điều tra ra là ai không?”

Thư ký đáp: “Là tập đoàn Bùi thị.”

Văn Tấn Sở vừa kinh ngạc vừa sa sầm nét mặt, Bùi Giác? Cô ta là người của Bùi Giác sao?

Trong đầu anh ta hiện lên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của người phụ nữ đó tối qua, không cam lòng dừng lại.

“Tiếp tục theo dõi chuyện này, hành động bí mật, cố gắng đừng để bị phát hiện.”

……

Một tuần sau, trong văn phòng tổng giám đốc Tập đoàn Văn thị, Văn Tấn Sở tức giận đến nỗi đập mạnh tay lên bàn.

Anh ta chống tay lên bàn, nghiến răng nói: “Bùi Giác…”

Gương mặt vốn luôn điềm tĩnh của anh giờ đây u ám và méo mó vì giận dữ.

Thư ký đứng một bên không dám lên tiếng.

Văn Tấn Sở luôn bị Bùi Giác áp đảo, giờ đây tức đến mức tóc dựng ngược.

Không chỉ không điều tra được chút gì về người phụ nữ ấy, mà trong thời gian ngắn, Bùi Giác lại còn ra tay đàn áp Tập đoàn Văn thị chỉ vì cô!

Hiện tại anh ta chỉ có thể giận dữ mà không thể đối phó với thủ đoạn của Bùi Giác.

Nếu nói về sự tàn nhẫn, thủ đoạn của Bùi Giác không chỉ cay độc hơn anh ta, mà về mưu lược, Văn Tấn Sở cũng hoàn toàn không phải đối thủ.

Đây chính là nỗi ám ảnh trong lòng anh ta, trong mơ cũng muốn có một lần thắng được Bùi Giác, nhưng thực tế lần nào cũng bị anh dễ dàng đè bẹp.

Một lúc sau, Văn Tấn Sở ổn định lại tâm trạng, căn dặn thư ký: “Tạm thời ngừng điều tra về người phụ nữ đó.”

Thư ký cẩn trọng đáp: “Vâng, Văn tổng.”

……

Thành phố N, đêm ba mươi Tết. Gần đây không khí lạnh tràn về, Đường Điềm mặc áo khoác lông vũ màu đen, quàng khăn, tay xách túi rau mới mua về.

Cô bước vào căn hộ, chuẩn bị về nhà nấu bữa cơm tất niên.

Tám giờ tối, cô vừa ăn bữa cơm tất niên vừa xem chương trình Gala chào xuân.

Ăn uống no nê và tắm rửa xong, cô nằm trên ghế lắc, ngắm nhìn thành phố đông đúc xe cộ ngoài ban công.

Một năm nữa lại trôi qua. Đường Điềm suy nghĩ rất nhiều, cũng nhớ lại nhiều người và chuyện cũ. Tất cả như mây bay thoảng qua, hiện tại cô chỉ mong được bình yên trở lại.

……

Mùng Hai Tết, Đường Điềm ra ngoài mua hoa, vẫn là tiệm hoa nổi tiếng mà cô yêu thích.

Vừa bước vào cửa tiệm, cô chậm rãi bước, tranh thủ ngắm nhìn những bó hoa xung quanh.

Quay đầu lại, cô thấy nhân viên đang trao một bó hoa ly cho một người đàn ông cao lớn, dáng vẻ hiên ngang.

Nhân viên nhìn chằm chằm anh ta, rõ ràng bị vẻ ngoài của người đàn ông đó mê hoặc.

Khi người đàn ông cầm bó hoa xoay người bước đi, Đường Điềm bất ngờ đụng mặt anh ta.

“Bùi… Bùi tổng, chúc mừng năm mới.”

Không ngờ lại gặp nhau ở đây, gương mặt tuấn tú như ngọc của Bùi Giác không chút biến sắc.

Anh dừng bước, giọng trầm từ tính vang lên bên tai cô: “Chúc mừng năm mới.” Dứt lời, anh đưa tay trái lấy ra hai bao lì xì từ túi trong áo vest.

Đường Điềm nhìn đôi tay thon dài trắng trẻo của anh, đưa tới hai bao lì xì.

Cô ngạc nhiên nhìn anh một cái, ban đầu còn hơi do dự, nhưng nghĩ đây là bao lì xì sếp tặng thì cô cũng yên tâm nhận lấy.

Cô cười rạng rỡ: “Cảm ơn Bùi tổng.”

Cô chú ý thấy bó hoa trong tay anh, lần trước thư ký Ngô cũng từng mua hoa ly.

Giọng trầm của Bùi Giác lại vang lên: “Bà ngoại tôi sống ở thành phố này, bà rất thích hoa ly.”

Đường Điềm mỉm cười: “Thảo nào, lần trước cũng thấy thư ký Ngô cũng ôm một bó hoa ly.”

Cô vừa cười vừa ngẩng đầu lên, bất chợt chạm phải ánh mắt của Bùi Giác. Ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn cô chăm chú khiến tim cô đập loạn.

Cô vội phản ứng: “Bùi tổng, ngài cứ bận việc, tôi không làm phiền nữa.”

Bùi Giác cụp mắt xuống, nhẹ giọng “Ừ” một tiếng.

Đường Điềm nhìn bóng lưng cao lớn của anh rời khỏi tiệm hoa, không trách được nguyên chủ trước kia si mê anh đến thế — quả thật đẹp trai đến mức không có giới hạn.

Bình Luận (0)
Comment