Chiếc xe sang của Bùi Giác rời khỏi cửa tiệm hoa, rẽ một cái rồi biến mất ở bên phải con đường.
Trong tiệm hoa, nhân viên hỏi cô: “Cô quen với vị tiên sinh đó à?”
Đường Điềm mỉm cười: “Anh ấy là sếp của công ty tôi.”
Nhân viên tiệm hoa tràn đầy ngưỡng mộ. Người đó trước đây là minh tinh, tuy đã rút khỏi giới giải trí nhưng được làm việc trong công ty của anh ta thì thật là may mắn quá rồi.
“Lúc nãy tôi ngại không dám xin chữ ký, cô có thể giúp tôi xin chữ ký không?”
Nhân viên tiệm hoa đưa một tấm ảnh của Bùi Giác cho Đường Điềm, nhờ cô xin chữ ký.
Đường Điềm từ chối nhẹ nhàng: “Tôi chỉ là nhân viên của một chi nhánh, rất khó để gặp được anh ấy, e là không giúp gì được cho cô.”
Nét cười trên mặt nhân viên tiệm hoa bỗng u ám, cô ta cố gắng gượng cười:
“Cũng tại tôi thôi, cứ mải nhìn anh ấy.”
Đường Điềm chỉ mỉm cười đáp lại, mua một ít hoa rồi chuẩn bị rời đi thì thấy gương mặt tiếc nuối vô cùng của nhân viên kia.
Cô thường xuyên đến đây mua hoa, luôn là nhân viên này tiếp đón.
Cô nói: “Tôi không dám chắc lúc nào có thể xin được chữ ký giúp cô, có thể là Tết sang năm, cũng có thể còn lâu hơn.”
Nhân viên tiệm hoa lập tức đưa tấm ảnh lại cho cô: “Tôi có thể chờ! Tiệm này là của dì tôi, tôi sẽ luôn làm ở đây.”
Đường Điềm nhận lấy, bỏ tấm ảnh của Bùi Giác vào ngăn túi xách.
Cô đùa: “Biết đâu cô còn gặp anh ấy trước cả tôi.”
Dù sao bà ngoại của Bùi Giác vẫn sống trong thành phố này, lại thích hoa ly. Đây đã là lần thứ hai cô gặp họ ở tiệm hoa, chỉ là lần trước gặp là Thư ký Ngô.
Nhân viên tiệm hoa ngượng ngùng lấy thêm hai tấm ảnh khác của Bùi Giác: “Tôi cả chuẩn bị thêm 2 cái.”
Đường Điềm không nhịn được bật cười, xem ra cô ấy thực sự rất muốn có chữ ký của anh ta.
Sau Tết, ngày đầu tiên đi làm, cô nhận được mấy bao lì xì, khiến ngày đầu năm trở nên đầy niềm vui. Cô nhìn ai cũng vui vẻ, làm việc cũng phấn chấn hơn hẳn.
Giữa tháng ba, trong một cuộc họp, quản lý thông báo sẽ chọn hai người đến tổng công ty học tập trong vòng hai tháng.
Nhưng ông vẫn chưa quyết định được ai sẽ đi. Nhiều đồng nghiệp của Đường Điềm hăng hái giơ tay xung phong.
Đường Điềm không biết đằng sau có "phúc lợi" gì, nên không giơ tay.
Quản lý liếc nhìn cô: “Đường Điềm đạt danh hiệu nhân viên xuất sắc trong buổi tiệc cuối năm, suất của cô ấy đã được quyết định rồi. Còn một suất nữa, tôi sẽ suy nghĩ thêm.”
“Quyết định xong tôi sẽ thông báo, tan họp.”
Đường Điềm bối rối: Cô... được chọn rồi sao?!
Các đồng nghiệp lập tức vây quanh chúc mừng, người này một câu người kia một lời giải thích cho cô biết việc được chọn đến tổng công ty học có ý nghĩa thế nào.
“Tiểu Điềm, đến tổng công ty học xong về là rất dễ được thăng chức đó!”
“Đúng thế, còn được sắp xếp chỗ ở nữa, nghe người trước từng đi nói điều kiện ở đó cực kỳ tốt, còn có thêm tiền thưởng nữa.”
“Tiểu Điềm, lúc cô vinh quy trở về được thăng chức rồi thì đừng quên tụi tôi đấy!”
Đường Điềm dở khóc dở cười, còn chưa có gì chắc chắn mà đã làm như thể cô sắp lên chức đến nơi.
Hai ngày sau, cô được quản lý gọi vào văn phòng.
“Đường Điềm, ngày mai cô và Hà Tây Ngữ cùng đến tổng công ty báo danh, sẽ có người đón các cô.”
Đường Điềm cũng muốn được thăng chức, ai mà chẳng muốn tiến về phía trước? Huống hồ sau khi thăng chức, lương cũng sẽ tăng lên kha khá.
Cô khẽ hỏi: “Quản lý, tiền thưởng là bao nhiêu ạ?”
Quản lý nhớ lại: “Lúc tôi đi là nửa tháng lương, hai tháng tổng lại là một tháng lương.”
Đường Điềm khẽ kêu: Có nhiều vậy sao?! Cô còn tưởng chỉ được vài trăm, cùng lắm một ngàn.
Quản lý bổ sung thêm: “Giờ chắc là tăng rồi.”
Đường Điềm lập tức ngồi thẳng lưng: “Vâng ạ, quản lý, tôi nhất định sẽ không làm công ty thất vọng.”
Quản lý cảm thấy như vậy mới đúng. Từ khi cô đến công ty luôn chăm chỉ làm việc, hiếm khi giao du, còn ít nói hơn cả mấy đồng nghiệp trong văn phòng.
“Không tồi, đầy sức sống, có chí tiến thủ.”
Đường Điềm định tiết kiệm tiền mua một căn nhà nhỏ, có nơi ổn định để ở. Nếu thật sự được thăng chức, cô sẽ càng gần hơn với mục tiêu đó. Nghĩ thôi đã thấy hạnh phúc.
Hôm sau, cô kéo vali cùng với Hà Tây Ngữ và các đồng nghiệp từ phòng ban khác lên tàu cao tốc đến thành phố S.
Vừa xuống tàu, tổng công ty đã cử người tới đón và sắp xếp chỗ ở cho họ.
Chỗ ở nằm trên một tầng của tòa cao ốc, mỗi người một phòng, ngoài ban công còn có cả bể bơi lộ thiên, nói chung mọi thứ đều tuyệt vời.
Đường Điềm cùng đồng nghiệp đi tham quan xong, cô mới hiểu tại sao người ta nói điều kiện ở đây là "nhất đẳng", quả không sai.
Người phụ trách sắp xếp chỗ ở cho họ còn nói mỗi ngày đều có người dọn phòng, y như khách sạn nhưng còn thoải mái hơn.
Ngày đầu tiên làm việc tại tổng công ty, buổi sáng Đường Điềm cùng các đồng nghiệp khác bước vào Tập đoàn Bùi thị.
Tuy trên mặt không lộ ra điều gì, nhưng trong lòng cô lại rất chấn động — Tập đoàn Bồií thị quả không hổ là danh tiếng lẫy lừng.
Cô chấm công xong thì được sắp xếp theo một chị nhân viên lâu năm là chị Cổ, người này không giấu nghề, tận tâm hướng dẫn công việc cho cô.
Sau một ngày làm việc, Đường Điềm học rất nhanh, chị Cổ luôn miệng khen cô thông minh, học một biết mười.
Đường Điềm được khen mà ngượng ngùng, vì công việc này đời trước cô từng làm rồi.
Chớp mắt đã một tuần trôi qua, công việc ở tổng công ty và công ty cô tại thành phố N không khác mấy về cường độ.
Buổi sáng đi làm, cô cùng Hà Tây Ngữ đứng đợi thang máy ở sảnh tầng một.
Những người đợi thang máy xung quanh đều ngoái đầu nhìn về phía cổng, Đường Điềm cũng quay đầu theo.
Bùi Giác mặc một bộ vest cao cấp đặt may, dáng người cao lớn ưu tú được phô bày hoàn hảo.
Anh sải bước đến, khí chất cao quý lạnh lùng khiến người khác không thể tiếp cận nhưng cũng không thể rời mắt.
“Chào Tổng Giám đốc Bùi.”
“Chào buổi sáng Tổng Giám đốc Bùi.”
Anh bình thản gật đầu với họ, rồi sải bước vào thang máy riêng dành cho tổng giám đốc.
Không ít nữ đồng nghiệp nhìn anh với ánh mắt lấp lánh, thật sự quá đẹp trai, nhìn một cái là cả ngày thấy vui vẻ.
Đường Điềm nhìn thang máy sắp mở, rồi lại nhìn vào trong — không ngờ lại bắt gặp ánh mắt của Bùi Giác, anh đang lặng lẽ nhìn cô.
Cô giật mình, vội vàng quay mặt đi.