Thang máy dành riêng cho tổng giám đốc vừa đóng lại, thang máy mà cô đang đợi cũng vừa đến.
Mấy chiếc thang máy đều đã kín người, khu vực chờ lập tức trở nên vắng vẻ.
Ánh mắt mà Bùi Giác vừa nhìn sang cũng không khiến Đường Điềm nghĩ nhiều, chắc anh không ngờ lại gặp cô ở trụ sở chính thôi.
Nghĩ đến khả năng được thăng chức sau hai tháng nữa, thái độ và trạng thái làm việc của cô càng thêm nghiêm túc. Cơ hội khó có được, không thể để tuột mất.
Cô chăm chỉ làm việc thêm hai ngày nữa, hai ngày này không còn gặp lại Bùi Giác.
Cuối tuần được nghỉ, ban đầu cô đã hẹn với Hà Tây Ngữ đi mua sắm, nhưng Tây Ngữ tối qua ôm điện thoại chơi đến bốn, năm giờ sáng nên giờ vẫn còn đang ngủ say trong phòng.
Đường Điềm đành phải ra siêu thị một mình, định mua ít hoa quả và đồ ăn vặt về.
Cô đẩy xe đi khắp siêu thị, đồ ăn vặt đều lấy hai phần, phần còn lại dành cho Tây Ngữ.
Rẽ vào một góc, cô bất ngờ đụng phải một người.
Liễu Hiểu Chi đang khoác tay một người đàn ông vừa đi vừa cười nói. Cô ta vừa quay đầu thấy Đường Điềm, nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt liền trở nên đề phòng, như thể rất sợ người đàn ông bên cạnh mình nhìn thấy cô.
Đường Điềm liếc sang người đàn ông đi bên cạnh Liễu Hiểu Chi, khuôn mặt lạ lẫm, trông khá điển trai, cao lớn nhưng sắc mặt tái nhợt, hốc mắt thâm đen.
Liễu Hiểu Chi kéo tay người đàn ông, đi về hướng khác.
Người đàn ông bực dọc hỏi: “Em lại muốn đi đâu nữa?”
“Nhuận ca, em đột nhiên không muốn mua đồ ăn vặt bên kia nữa, mình mua ít trái cây rồi về nhà thôi.”
Cặp đôi khuất khỏi tầm mắt, trong lòng Đường Điềm vẫn thấy bất ngờ. Không ngờ Liễu Hiểu Chi lại ở bên một người không phải nam chính.
Dù thấy kỳ lạ, nhưng tất cả những chuyện này giờ đã chẳng còn liên quan gì đến cô nữa. Bây giờ cô coi như đã hoàn toàn thoát khỏi mạch truyện trong nguyên tác.
Cô đi dạo lòng vòng trong siêu thị, lúc thanh toán mới phát hiện mình đã mua quá tay.
Lúc đi dạo thấy cái gì cũng không đắt, đến lúc thanh toán mới tá hỏa.
Tuy thấy xót tiền, nhưng đều là những thứ cô cần dùng, có vài món còn rất cần thiết.
Xách theo một túi lớn ra vỉa hè, Đường Điềm cầm điện thoại định gọi xe.
Một chiếc xe sang dừng ngay trước mặt cô, cô tưởng có người muốn xuống xe, vội cúi xuống xách túi đồ tránh đường.
Cửa kính xe hạ xuống, Bùi Giác mặc đồ thường ngày, bớt đi vẻ nghiêm túc thường thấy, trông có phần thư thái, lười nhác.
Anh nhìn cô, giọng trầm thấp vang lên: “Lên xe đi, tiện đường tôi đưa em về.”
Đường Điềm vội xua tay từ chối: “Không cần đâu, tôi gọi xe là được rồi, không dám làm phiền Bùi tổng.”
Anh bình thản nói: “Chỗ này khó gọi xe.”
Cô cúi đầu nhìn vào điện thoại, phần mềm gọi xe đang hiện ra hàng chữ “Số người đang chờ: 43 người”!
Đường Điềm xấu hổ đổi giọng: “Vậy thì làm phiền tổng giám đốc rồi.”
Cô mở cửa sau bước vào xe, vừa đóng cửa xong, trong đầu chợt nhớ đến câu nói: Sếp lái xe, mình ngồi ghế sau.
Xe đã khởi hành, cô đành nghiêng người về phía ghế lái, giọng mang theo chút áy náy: “Bùi tổng, xin lỗi, tôi quen ngồi ghế sau khi gọi xe, không có ý thiếu tôn trọng anh.”
Anh đáp: “Không cần câu nệ, muốn ngồi đâu cũng được.”
Đường Điềm thầm thở phào, may mà anh không để tâm.
Cô nghe thấy anh hỏi: “Em ăn cơm ở trụ sở chính thấy ổn không?”
Đường Điềm theo phản xạ gật đầu: “Rất phong phú, tay nghề đầu bếp cũng rất tốt.”
Bên trong xe trở nên yên lặng, Đường Điềm cảm thấy nãy giờ toàn là Bùi Giác hỏi chuyện cô, hẳn cô cũng nên chủ động tìm chuyện để nói.
“Anh chuẩn bị về nhà sao?”
Bùi Giác trả lời bằng giọng trầm ổn: “Không phải. Tôi đã đặt bàn ở nhà hàng.”
Không kịp để cô phản ứng, anh lại hỏi tiếp: “Em đã ăn trưa chưa? Đi ăn cùng tôi.”
Đường Điềm thật sự muốn bịt miệng mình lại, đúng là hỏi trúng điều không nên hỏi.
Cô vội từ chối: “Không cần đâu, tổng giám đốc.”
Anh nói: “Nhà hàng đó hương vị không tệ, coi như cải thiện bữa ăn cho em.”
Bị anh nói vậy, cô bắt đầu dao động. Vốn cũng định về gọi đồ ăn ngoài.
Anh nhẹ giọng nói: “Khoảng hai phút nữa đến nơi, nếu em gấp thì tôi vòng xe đưa em về trước.”
Nghe vậy, Đường Điềm càng thấy ngại, vội trả lời: “Vậy thì làm phiền tổng giám đốc rồi.”
Bùi Giác nhìn cô một cái qua gương chiếu hậu rồi lại nhìn về phía trước: “Ở cạnh tôi không cần quá căng thẳng.”
Giọng trầm trầm từ tính khiến cô phần nào thả lỏng.
Khoảng năm phút sau, xe dừng ở bãi đỗ dưới tầng hầm của một tòa cao ốc nổi tiếng.
Đường Điềm xuống xe, Bùi Giác cũng xuống theo. Dáng người cao lớn nhanh chóng bước đến trước mặt cô, cô không dám ngẩng đầu nhìn anh.
Anh cúi mắt nhìn cô, giọng trầm thấp vang bên tai: “Lên lầu.”
Cô gật đầu, định đi theo sau lưng anh.
Bùi Giác chân dài bước nhanh, nhưng hôm nay lại cố ý đi chậm để sóng bước cùng cô.
Đường Điềm chần chừ một lúc, cuối cùng cũng hỏi: “Bùi tổng, chuyện trước đây tôi đối xử với anh như vậy… anh không giận sao?”
Anh nhấn nút thang máy, bình thản nói: “Ai mà không từng mắc sai lầm.”
Cô ngẩn người nhìn anh. Người đàn ông cúi đầu, ánh mắt giao với ánh mắt trong trẻo, dịu dàng của cô.
Yết hầu anh chuyển động, khẽ nói: “Em của hiện tại rất tốt.”
Đường Điềm suýt chút nữa chìm vào đôi mắt sâu hút của anh, vội vàng né tránh ánh nhìn, anh… thật sự rất rộng lượng.
Cô nhớ lại hôm mới xuyên đến đây, chính anh là người bảo tài xế đưa ô cho cô.
Vào thang máy, Đường Điềm nhắc đến chuyện đó: “Hôm đó… cảm ơn chiếc ô của anh.”
Thang máy từ từ đi lên, trong đầu Bùi Giác hiện lên cảnh cô co ro đứng trong mưa, ánh mắt cố mở lớn để nhìn đường, chẳng còn chút tham vọng hay mưu mô nào, chỉ toàn là mờ mịt và bất an.
Hồi ức đó khiến anh khẽ nhíu mày.
Anh nói giọng trầm: “Hôm đó là nhân viên xử lý không tốt. Tôi đã điều tra, người liên quan đều bị tôi sa thải. Nợ em một lời xin lỗi.”
Đường Điềm tròn xoe mắt kinh ngạc, vội xua tay: “Chuyện này…” Cô không biết nên nói gì cho phải.
Thật ra lúc đó là nguyên chủ bị Liễu Hiểu Chi kích động. Vì nguyên chủ luôn không từ bỏ việc quyến rũ bốn nam chính, nên trong biệt thự luôn bị cô lập, bị khinh thường.
Liễu Hiểu Chi thì lại đối xử tốt với bốn nam chính, còn với nguyên chủ thì thường xuyên mỉa mai, dùng lời nói đả kích.
Lúc đó nguyên chủ tức giận không kiềm chế được nên đẩy Liễu Hiểu Chi một cái. Vị trí của Liễu Hiểu Chi khi đó là quay lưng vào tường, cạnh cầu thang. Mặc dù nguyên chủ đẩy theo hướng tường, nhưng Liễu Hiểu Chi lại ngã về phía cầu thang.
Nguyên chủ định đỡ cô ta thì Liễu Hiểu Chi đã kịp nắm lấy tay vịn, không bị ngã. Nhưng cô ta lại sợ hãi né tránh tay nguyên chủ và hét lên:
“Đường Điềm, xin lỗi, cô đừng đẩy tôi xuống cầu thang.”
Đúng lúc đó, Thẩm Yến Lễ đi ngang qua và nhìn thấy cảnh tượng ấy, từ đó dẫn đến chuỗi sự kiện về sau.
Đó cũng là lý do vì sao trong nguyên tác, khi nguyên chủ bị đuổi khỏi biệt thự đã chửi rủa không cam tâm.
Không ngờ Bùi Giác lại từng điều tra chuyện này, bảo sao hai tháng sau khi chuyện đó xảy ra, cô cố gắng tìm lại thông tin nhưng không còn thấy gì nữa.
Trước đây còn nghĩ là chẳng ai quan tâm đến chuyện của người bình thường, giờ nghĩ lại, e rằng chính là do anh đã ra tay xử lý.