Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu

Chương 126

Từ nhà chính của nhà họ Bùi trở ra, Đường Điềm vẫn chưa hết bối rối vì tấm chi phiếu mười tỷ. Mẹ Bùi Giác nhất quyết đưa cho cô, nói đây là “lì xì gặp mặt,” lần đầu gặp nhất định phải nhận lấy.

Cô không từ chối được, đành phải cất đi. Ngồi trong xe, cô vẫn cảm thấy tấm chi phiếu trong túi như đang phát nóng.

Gương mặt điển trai của Bùi Giác lộ ra nụ cười dịu dàng, anh hôn lên má cô: “Đừng áp lực, đó là tấm lòng của họ. Em cứ nhận lấy.”

Đường Điềm vẫn thấy quá nhiều: “Một lần cho em… mười tỷ…” Cô như bị đập cho choáng váng.

Anh lại nói rất bình thản: “Chỉ mười tỷ thôi mà, anh còn là của em nữa là.”

Cô cảm nhận được ánh mắt sâu thẳm của anh đầy ẩn ý, liền cúi đầu không dám nhìn thẳng.

Bùi Giác nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn xuống, nụ hôn sâu đến mức như muốn nuốt lấy cô.

Anh hôn đến khi cô gần như không thở nổi mới chịu buông ra.

Không biết từ khi nào, họ đã ở bên nhau được nửa năm. Phần lớn những cuộc trò chuyện giữa cô và Bùi Giác đều có sự đồng điệu. Đôi khi cô nói ra những chi tiết nhỏ cô để tâm, vậy mà anh lại có thể hiểu rõ sự nhạy cảm của cô, điều này khiến cô rất bất ngờ.

Anh cầu hôn cô ở chính nơi hai người từng ăn trưa lần đầu tiên.

Ngoài cửa sổ sát đất là một hồ nước, pháo hoa nở rộ rực rỡ, anh quỳ một gối xuống cầu hôn cô.

Đường Điềm mắt đỏ hoe, khẽ gật đầu, đồng ý lời cầu hôn ấy.

Trong buổi tiệc đính hôn, người vui nhất ngoài nhà họ Bùi chính là các đồng nghiệp của Đường Điềm. Ai có thể hiểu được họ đã mong mỏi bao lâu mới chờ được đến ngày này!

Hà Tây Ngữ và giám đốc gần như rơi nước mắt vì xúc động. Cuối cùng Bùi tổng cũng cưới được mỹ nhân về tay, thật không dễ dàng.

Đường Điềm đã nói chuyện trước với ba mẹ ruột của nguyên chủ, bảo họ đừng quá căng thẳng.

Nhưng họ vẫn lúng túng, mỗi lần có người tới chào đều cười gượng gạo, đầy rụt rè.

Đường Điềm nhìn sắc mặt ba mẹ Bùi Giác vẫn điềm nhiên như thường, dường như không thấy mất mặt chút nào.

Tuy họ không thể hiện thái độ khó chịu, nhưng cô vẫn thấy cần thiết phải trò chuyện lại với ba mẹ ruột một lần nữa, giúp họ bớt ngượng. Cô thì không sao, nhưng không muốn khiến nhà họ Bùi cảm thấy bị mất mặt.

Cô vừa định rời đi thì bị mẹ Bùi Giác giữ lại, bà mỉm cười lắc đầu, dường như đoán được cô định làm gì.

Bà dịu giọng nói với cô: “Tiểu Điềm à, con người ai cũng có thất tình lục dục, lần đầu họ trải qua sự kiện lớn như thế này, hồi hộp là điều bình thường. Việc chúng ta cần làm là thấu hiểu và giúp họ giải vây, không cần quá bận tâm chuyện ấy đâu.”

Lời nói ấy khiến Đường Điềm chấn động. Cô chợt hiểu vì sao mình và Bùi Giác lại có thể đồng điệu đến thế.

Lúc này Bùi Giác từ chỗ mời rượu trở về, nghe thấy câu nói của mẹ, dường như cũng hiểu ra bọn họ đang nói chuyện gì, sắc mặt anh không chút dao động, cứ như đó là điều đương nhiên.

Thấy cô ngẩn người, anh cúi xuống hôn lên trán cô: “Điều em lo lắng sẽ không xảy ra đâu.”

Đường Điềm ngẩng đầu mỉm cười với anh, rồi quay sang nói với mẹ anh: “Cảm ơn bác gái.”

Gương mặt quý phái của mẹ Bùi Giác gần như không hằn vết thời gian, vẫn toát lên khí chất sang trọng.

“Con bé ngốc, người một nhà cả rồi, không cần nói cảm ơn.”

Đường Điềm nở nụ cười tươi tắn, dịu dàng khó giấu.

Mẹ Bùi Giác rất thích nhìn cô cười, vừa rực rỡ, vừa dịu dàng, khiến người ta cảm thấy thoải mái. Bà cảm thán con trai mình chẳng khiến ba mẹ phải lo nghĩ chuyện chọn con dâu chút nào. Vẻ ngoài và tính cách của Đường Điềm quả là hiếm có, thông suốt, đáng quý.

Trong buổi tiệc, Đường Điềm có hơi lo về phản ứng của Phó Hi, Thẩm Yến Lễ và Ôn Thiệu Hàn. Cô biết họ không còn ký ức gì về mình, nhưng bản năng vẫn khiến cô sợ điều gì đó bất ngờ sẽ xảy ra.

Nhưng trong lễ đính hôn, ba người họ không hề xuất hiện.

Đường Điềm thở phào nhẹ nhõm, cũng không hỏi Bùi Giác lý do.

Sau buổi đính hôn, nhà họ Bùi bàn bạc kỹ càng, cuối cùng cũng chọn được ngày cưới.

Ngày cưới được ấn định là hơn một tháng sau. Nhà họ Bùi tặng cho Đường Điềm một loạt biệt thự ở nơi cô thích — tổng cộng hai mươi ba căn — làm tài sản trước hôn nhân của cô, kèm theo một số tiền sính lễ khiến cô suýt ngã khỏi ghế.

Dù cô từ chối thế nào, nhà họ Bùi cũng không đồng ý. Họ nói con số này đã được ấn định, không thể thiếu dù chỉ một đồng.

ba mẹ ruột của nguyên chủ thấy con gái không dám nhận, bản thân họ cũng không dám nhận. Con số ấy suýt khiến họ ngất tại chỗ.

Nhưng ba mẹ Bùi Giác vẫn nói rằng sính lễ nhất định phải nhận, chỉ có một điều kiện duy nhất.

Ba Bùi Giác nói: “Tiểu Điềm là một đứa trẻ nhạy cảm, giờ đã là người nhà họ Bùi. Mong hai người có thể quan tâm đến con bé nhiều hơn. Dù sao nó cũng là con ruột của hai người. Trọng nam khinh nữ là không đúng, hy vọng hai người buông bỏ định kiến giới tính, đối xử thật tốt với con gái mình.”

Lời nói ấy khiến ba mẹ nguyên chủ thấy vô cùng hổ thẹn. Họ nhận ra sự sai lầm trong cách hành xử trước kia, không bằng sự quan tâm mà ba mẹ chồng dành cho con gái mình. Cả hai cúi đầu, không dám đối diện với cô.

Bùi Giác ôm lấy Đường Điềm đang rưng rưng nước mắt vào lòng, cô ngỡ ngàng đến muốn bật khóc, gương mặt xinh đẹp bối rối đến động lòng.

Anh dịu giọng nói: “Có anh ở đây, sẽ không ai dám khiến em chịu ấm ức.”

Đường Điềm ngước mắt nhìn anh bằng ánh mắt long lanh, khiến tim anh mềm nhũn, tình cảm với cô ngày càng sâu đậm, ôm chặt cô vào lòng.

Trong lòng anh vẫn không thể quên được cảnh tượng cô rời đi trong mưa hôm đó, dáng vẻ bất lực và lạc lõng ấy khiến anh đau nhói mỗi khi nhớ lại.

Chỉ một ánh nhìn ấy đã khiến anh đau lòng mãi cho đến tận hôm nay, tình yêu trong anh dành cho cô, toàn bộ đều là yêu thương, xót xa.

Bình Luận (0)
Comment