Trong ngày cưới, Đường Điềm khoác lên mình chiếc váy cưới đặt may riêng, thiết kế đúng kiểu cô yêu thích.
Quả nhiên, mặc lên người còn đẹp hơn cả bản vẽ.
Ngày diễn ra hôn lễ, Bùi Giác rước cô dâu về nhà chính của nhà họ Bùi trong không khí náo nhiệt, vui vẻ.
Bên hồ nước cạnh nhà chính, mọi người đang chụp ảnh gia đình. Đường Điềm đứng cạnh Bùi Giác ở vị trí trung tâm, bên cạnh là ông nội đang ôm một chú chó và bà nội ôm một bé mèo. Ba mẹ anh cũng ôm mỗi người một con thú nhỏ, còn ba mẹ và em trai ruột của nguyên chủ đứng ở cạnh bên đó.
Cả bò, ngựa và đám chó trong trang viên đều được đưa vào khung hình.
Đường Điềm ngẩng đầu, mỉm cười đón ánh nắng rực rỡ, hạnh phúc và viên mãn tràn ngập lấy cô vào khoảnh khắc này.
Nhiếp ảnh gia lớn tiếng hô: “Cười tươi nào!”
“Cạch”—bức ảnh gia đình được ghi lại vào đúng giây phút đó, hạnh phúc và viên mãn được lưu giữ trong bức ảnh, dù có một ngày phai màu theo thời gian, tình yêu chân thành vẫn vẹn nguyên.
Khi tiến hành nghi thức kết hôn, Bùi Giác không đọc lời thề trang trọng, mà nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của Đường Điềm.
Đôi mắt sâu thẳm của anh chăm chú nhìn cô, ánh nhìn chan chứa yêu thương và dịu dàng.
Giọng nói trầm ấm vang lên, đong đầy tình cảm: “Cảm ơn em đã đồng ý lấy anh, vợ yêu.”
Đường Điềm rưng rưng gật đầu, nhìn anh đeo nhẫn vào tay mình, rồi cúi đầu hôn cô.
Tiếng vỗ tay vang dội, mọi người đều vui mừng reo hò chúc phúc cho cặp đôi.
Lễ cưới của bọn họ, Bùi Giác cũng không mời Phó Hi, Thẩm Yến Lễ và Ôn Thiệu Hàn đến dự.
Đường Điềm thấy có chút kỳ lạ nhưng không hỏi nhiều, cô nghĩ có thể anh đã cắt đứt quan hệ với họ rồi.
Không ngờ khi đang mời rượu, mẹ Bùi Giác lại hỏi:
“Lễ đính hôn lẫn hôn lễ đều không mời Tiểu Phó, Tiểu Thẩm mấy đứa sao?”
Bùi Giác đáp trầm tĩnh: “Là con không cho người mời.”
Mẹ anh không hiểu, từ trước đến nay quan hệ của họ rất tốt, sao ngày trọng đại lại không mời đến?
“Cãi nhau với họ à?”
Anh trả lời: “Không, chỉ là họ bận công việc, không có thời gian.”
Bà không tin, bận đến mức đó sao? Con trai bà còn bận hơn, vốn nổi tiếng là người nghiện công việc.
Đường Điềm đứng bên nghe thấy, trong lòng không khỏi nghi hoặc. Bùi Giác hiện tại không còn ký ức về quá khứ, vậy lý do gì khiến anh không mời ba người kia?
Bùi Giác thấy cô nghi ngờ, liền vòng tay ôm eo cô, hạ giọng nói thật.
“Hôm đó em bị đuổi khỏi biệt thự, họ thấy trời mưa to mà không hề ngăn cản.”
Anh hôn lên mu bàn tay cô: “Chúng ta không cần lời chúc phúc của họ.”
Đường Điềm hoàn toàn không ngờ lý do lại là như vậy. Cô lặng lẽ ôm chặt anh, không biết phải dùng lời nào để diễn tả cảm động trong lòng. Cô thật sự không muốn rời xa anh dù chỉ một ngày.
Bùi Giác cũng không kiềm chế được mà siết chặt cô vào lòng, hôn lên mái tóc đen của cô.
Kiếp này, kiếp sau, cô đều là vợ anh. Anh muốn cùng cô sống đến bạc đầu, không rời xa nửa bước.
Đêm tân hôn, Đường Điềm trở về phòng cưới, đang định thay lễ phục thì cửa phòng bị mở ra.
Cô ngoái đầu nhìn lại, người đàn ông cao lớn sải bước đến gần.
Bùi Giác khàn giọng gọi: “Vợ à, để anh giúp em.”
Đường Điềm đỏ mặt không nói, chiếc khóa kéo sau váy cưới được anh từ từ kéo xuống, cánh tay mạnh mẽ vòng qua vai cô.
Môi anh áp lên môi cô, chặn lại tiếng rên khẽ không thể kìm được.
Đường Điềm mềm nhũn trong lòng anh. Tưởng anh là người ôn hòa lịch thiệp, không ngờ trong chuyện này lại hoàn toàn khác.
Đêm khuya, tiếng nước trong phòng tắm vang lên. Bùi Giác bế cô vào trong, cô lờ mờ nhìn người đàn ông sau lưng trong gương — vẻ ngoài cấm dục cao lớn ấy, lại là kẻ không biết mệt mỏi là gì.
Anh dỗ dành cô hết lần này đến lần khác.
Sáng ngày thứ ba sau hôn lễ, Đường Điềm tỉnh dậy trong tình trạng đau nhức toàn thân, đỏ mặt nhớ lại hai đêm trước — Bùi Giác quá mức “xấu xa,” hoàn toàn khác hẳn hình tượng thường ngày.
“Em tỉnh rồi à? Dậy ăn sáng đi.”
Cô trùm chăn kín đầu, trốn trong chăn lăn qua lăn lại, Bùi Giác bật cười, bế cô ra khỏi chăn.
Trước gương trong phòng tắm, Bùi Giác hôn lên gáy cô, giọng trầm khàn: “Đánh răng nghiêm túc vào, đừng để tâm đến anh.”
Đường Điềm cầm bàn chải đánh răng, đôi mắt mơ màng.
Một tháng sau khi kết hôn, trong thư phòng của biệt thự, Đường Điềm cắn môi, ngồi trong lòng Bùi Giác.
Anh mặc vest chỉnh tề, đang bận công việc.
Hình ảnh này khiến cô cảm thấy quen thuộc. Từ rất lâu trước đây, trong một giấc mơ, cô từng thấy cảnh tượng y hệt.
Vì Bùi Giác, cô không còn tâm trí để ngạc nhiên hay suy nghĩ về việc giấc mơ lại trở thành hiện thực.
Đến khi tỉnh lại, cô đã quên mất chuyện đó.
Bốn năm sau ngày cưới, Đường Điềm vẫn chưa có ý định sinh con, chỉ muốn xem hai người hòa hợp đến mức nào.
Bùi Giác yêu cô sâu đậm, tình yêu ấy theo thời gian càng thêm nồng nàn, như rượu mạnh càng để lâu càng thơm.
Về chuyện con cái, ba mẹ chồng luôn để họ tự quyết định. Năm ngoái, khi cô hỏi chuyện đó, mẹ Bùi Giác đã nói:
“Cơ thể là của con, có muốn sinh hay không là do con quyết định. Chúng ta không có ý kiến gì cả. Cả đời người chỉ như vậy thôi, cứ nghe theo tiếng lòng của mình. Bọn ta luôn tôn trọng con.”
Nói xong, bà vui vẻ đi tắm cho con bò cưng.
Ban đầu cô còn đang do dự, nhưng sau khi nghe những lời ấy, trong lòng bỗng muốn có một đứa trẻ — kết tinh của cô và Bùi Giác, để lớn lên trong một gia đình đầy yêu thương và đầy động vật nhỏ thế này, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.
Năm thứ tám sau khi kết hôn, bé Bùi Dung đã ba tuổi. Đứa bé từ nhỏ đã rất ngoan, hầu như không hề quấy khóc khi còn bé, càng lớn càng điềm đạm.
Khuôn mặt tròn xinh như búp bê, ai nhìn cũng yêu mến.
Năm nay bé bắt đầu đi mẫu giáo, thường xuyên được các cô giáo khen ngợi và xoa má, bé chỉ biết thở dài bất lực, lại càng khiến người khác thích hơn.
Một lần, Bùi Giác đến đón con tan học. Bé Bùi Dung thấy mẹ không tới, liền biết chắc mẹ mệt quá đang ngủ.
Cha thường hay bế mẹ vào phòng ngủ, mấy lần bé còn nghe mẹ nói “anh thật xấu.”
Bé không hiểu lắm, chỉ cảm thấy ba mẹ lúc nào cũng dính nhau, mọi người gọi là "tình cảm sâu đậm".
Bé ngồi vào xe, nói: “Ba à, lần sau cho chú Ngô đón con cũng được, ba ở nhà chăm mẹ đi.”
Bùi Giác cài dây an toàn cho con, giọng trầm: “Thư ký Ngô bận, để lần sau.”
Bùi Dung đã quen, tư thế ngồi cũng giống hệt ba, trông như một ông cụ non.
Bùi Giác hôn lên má con trai, Bùi Dung nhíu mày.
“Ba, chỉ mẹ mới được hôn con thôi.”
Bùi Giác đáp giọng lười nhác: “Mẹ con chỉ được hôn ba.”
Bùi Dung hiếm khi giận: “Đó là mẹ của con mà!”
Bùi Giác lái xe, điềm nhiên tuyên bố chủ quyền: “Đó là vợ của ba.”
Bùi Dung mặt sầm lại, bé phải hỏi mẹ rõ ràng xem rốt cuộc ai mới quan trọng hơn.
Tầng hai biệt thự, Đường Điềm duỗi lưng đau nhức, kéo rèm cửa sổ sát đất ra.
Ánh hoàng hôn chiều rọi lên người cô, đẹp như một vị thần hạ phàm.
Cô nhìn thấy chồng và con trai cùng bước xuống xe, hai người như đúc từ một khuôn, dáng đi cũng giống nhau.
Cô nở nụ cười dịu dàng — có lẽ ông trời vẫn luôn ưu ái cô, để cô có được cuộc sống hạnh phúc viên mãn như hiện tại.