Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu

Chương 128

Vở kịch hôn lễ hôm đó bị Bùi Giác ra tay ngăn chặn, anh kéo Thẩm Yến Lễ và Ôn Thiệu Hàn rời khỏi hiện trường, còn cảnh cáo họ rằng nếu còn có lần sau, đừng trách anh không nể tình xưa, lần sau không phải khuyên nhủ nữa mà là ra tay chèn ép Thẩm thị và Ôn thị cho đến khi họ chịu dừng lại mới thôi.

Đêm tân hôn hôm đó, Phó Hi ôm người phụ nữ trong lòng chìm vào giấc ngủ, bóng tối trong mơ như hố đen không đáy, nuốt trọn linh hồn anh.

Anh nhìn thấy cuộc sống sau hôn nhân với Đường Điềm, năm đầu tiên, họ rất ân ái. Nhưng vì muốn chứng minh bản thân và có năng lực bảo vệ cô tốt hơn, anh dốc toàn lực cùng ba xây dựng Phó thị ngày càng phát triển rực rỡ, thời gian dành cho cô cũng ít đi, nhưng tình cảm giữa họ không hề suy giảm.

Đường Điềm luôn ủng hộ anh, cố gắng không gây phiền phức, càng không mang đến cảm xúc tiêu cực. Điều đó khiến Phó Hi càng yêu cô hơn, thường xuyên tạo bất ngờ cho cô.

Năm thứ hai sau hôn nhân, anh thấy mẹ mình nhân lúc anh đi làm, đến nhà anh và Đường Điềm, ám chỉ cô nên có con.

Đường Điềm chỉ cười cười, nói: “Dạo này Phó Hi đang trong giai đoạn thăng tiến sự nghiệp, con muốn đợi thêm chút nữa.”

Mẹ anh không vui, nói: “Sự nghiệp là của nó, có phải của con đâu. Con đâu có đi làm, ở nhà thì tranh thủ mang thai sinh con đi.”

Đường Điềm chỉ cười, không nhượng bộ.

Khi Phó Hi về nhà biết chuyện, anh ôm cô xin lỗi: “Xin lỗi em, mẹ anh chỉ có mình anh là con trai, nên có phần sốt ruột. Anh sẽ nói chuyện lại với họ.”

Nhưng Đường Điềm lắc đầu: “Em không sao đâu.”

Tuy nhiên, Phó Hi vẫn về nói chuyện với mẹ. Bà Phó nghe xong, tưởng rằng Đường Điềm mách lẻo, từ đó mỗi lần gặp cô, nếu anh không có mặt, thái độ của bà với cô trở nên lạnh nhạt rõ rệt.

Dù vậy, Đường Điềm chưa bao giờ kể lại những chuyện đó, cũng chưa từng than vãn, nên anh hoàn toàn không hay biết.

Đến năm thứ ba sau khi kết hôn, vẫn không có tin tức gì về việc Đường Điềm mang thai, lời ra tiếng vào bắt đầu lan ra trong đám họ hàng nhà họ Phó, nói cô không thể có con.

Thái độ nhà họ Phó đối với cô thay đổi hẳn. Mỗi dịp lễ tết, hai người về nhà chính của Phó gia đều phải nghe những lời bóng gió khó chịu, bảo cô nên đi khám xem có vấn đề gì không.

Dù Phó Hi giải thích rằng là do công việc anh quá bận, hai người chưa định có con sớm, nhưng các bậc trưởng bối vẫn luôn đổ lỗi lên đầu Đường Điềm.

Cô đã giải thích nhưng họ không nghe, cô cũng đành im lặng, chưa bao giờ nổi giận, chỉ lặng lẽ chịu đựng.

Phó Hi rất xót xa, nhiều lần xin lỗi cô. Họ luôn dùng biện pháp tránh thai, sao có thể mang thai được?

Đường Điềm nói với anh: “Anh cứ lo sự nghiệp của anh, họ muốn nói gì thì cứ để họ nói, lúc này chưa phải thời điểm thích hợp để có con.”

Phó Hi rất biết ơn sự thấu hiểu của cô. Nếu muốn có con, anh buộc phải kiêng tiệc tùng, rượu chè một thời gian dài. Cố gắng thêm một năm nữa là ổn.

Mặc dù Thẩm Yến Lễ và Ôn Thiệu Hàn không còn hành động gì thêm, nhưng trong lòng anh vẫn luôn đề phòng, muốn tăng cường năng lực để bảo vệ Đường Điềm.

Nhưng ba mẹ anh lại không nghe lời giải thích, quen thói độc đoán, bảo anh dẹp sự nghiệp, về nhà sinh con.

Sau ba năm vất vả xây dựng sự nghiệp, Phó Hi không cam lòng từ bỏ, nhất là khi thành công đang đến gần.

Anh không nghe lời ba mẹ mà tiếp tục cố gắng.

Đến năm thứ tư sau hôn nhân, anh thấy mẹ mình lại nhân lúc anh không có nhà, nhiều lần đến đưa thuốc bổ trợ sinh cho Đường Điềm, ép cô uống, còn cảnh cáo không được nói với anh.

Lúc này, bà Phó đã không còn là người mẹ chồng ôn hòa như trước, đối với Đường Điềm thì trừng mắt lạnh nhạt.

Bà coi thường Đường gia từ lúc đính hôn, bây giờ thái độ đó lại càng lộ rõ.

Trước khi đi còn mắng mỏ: “Ba mẹ thế nào thì con cái thế ấy. Ngoài khuôn mặt ra thì chẳng được tích sự gì, đến con cũng không biết đẻ.”

Đường Điềm từ đầu đến cuối không nói một lời.

Phó Hi trong mộng đã khóc không thành tiếng, muốn tỉnh dậy nhưng không sao tỉnh được.

Anh nhìn thấy Đường Điềm một mình ngồi trên sofa, ánh mắt buồn bã, trống trải, khiến lòng anh như bị dao cắt.

Nhưng cơn mộng vẫn chưa dừng lại.

Anh thấy mình đi làm về, Đường Điềm cố gắng tươi cười, nhưng anh lại quá mệt sau tiệc tùng, chẳng nhận ra điều gì khác thường, còn sai cô rót nước, cắt trái cây.

Anh không chịu nổi nữa, nước mắt làm mờ tầm nhìn, nhưng giấc mộng vẫn tiếp tục.

Giữa năm thứ tư sau kết hôn, mẹ anh lại đến nhà, lần này là ép cô phải ly hôn trong năm nay.

Bà ta túm cằm Đường Điềm: “Cô đẹp là nhờ gương mặt này. Con trai tôi mê cô cũng vì cái mặt đó. Tôi đã tìm người sửa mặt giống cô tám phần, sắp xếp ở bên cạnh nó rồi.”

“Không bao lâu nữa, cô sẽ bị ghét bỏ. Cô ta hiểu chuyện hơn cô nhiều, khuyên cô biết điều, cầm lấy một triệu này rời khỏi con trai tôi.”

Bà ta vừa buông tay vừa lấy khăn giấy lau tay: “Cái thân hèn hạ này, tôi thật không muốn đụng vào.”

Hôm đó, anh thấy Đường Điềm đứng lặng nhìn ra cửa sổ rất lâu, cuối cùng thở dài một tiếng.

Tối hôm đó, anh đề nghị có con, nhưng Đường Điềm chỉ cười, không đáp.

Anh khó hiểu, hỏi cô có phải giận bố mẹ anh không, rồi còn bảo cô hãy thông cảm cho mong mỏi của họ.

Đường Điềm lại nói: “Phó Hi, em mệt rồi. Mình ly hôn đi.”

Anh không chịu, nhưng cô đã quyết, kéo vali đã chuẩn bị sẵn.

Cô nhìn anh, vẫn xinh đẹp rạng rỡ, nhưng đôi mắt trong trẻo chẳng biết từ khi nào đã chất chứa mệt mỏi.

“Phó Hi, mình không hợp nhau. Duyên phận này đến đây thôi.”

Anh thấy mình đỏ cả mắt, níu lấy cô gào lên đau đớn: “Tại sao? Anh đã đối xử với em tệ ở chỗ nào?”

Đường Điềm nhìn anh, ánh mắt chỉ có thất vọng chứ không lưu luyến.

Cô nói: “Có lẽ, em không nên thỏa hiệp ngay từ đầu.”

Anh không cho cô đi, ôm chặt lấy cô, nhưng cô đã chẳng còn sức để giãy giụa.

Giọng cô chỉ còn mỏi mệt, chỉ mong được giải thoát khỏi cuộc hôn nhân này.

“Phó Hi, chúng ta kết thúc trong hòa bình đi, em xin anh đấy.”

Cuối cùng, anh vẫn để cô ra đi, Đường Điềm kéo vali rời đi mà không quay đầu lại.

Hôm sau, anh nhận được đơn ly hôn. Anh không chịu ký, tìm cô để níu kéo.

Cô không nói gì suốt quá trình, cuối cùng chỉ nói: “Buông tha cho em đi, em thực sự rất mệt rồi.”

Cô thậm chí không muốn nghe bất kỳ tin tức nào liên quan đến nhà họ Phó.

Anh thấy mình ngồi trong phòng khách khóc như đứa trẻ, cuối cùng vẫn ký tên vào đơn ly hôn.

Hôm nhận giấy ly hôn, anh nhìn Đường Điềm – xinh đẹp và tràn đầy sức sống – rõ ràng mới chia tay không lâu, cô đã như được tái sinh, quyến rũ hơn cả khi mới quen.

“Điềm Điềm…”

Cô mỉm cười: “Cảm ơn anh đã chịu buông tay. Dù đã trải qua những chuyện đau buồn, nhưng cũng có những khoảnh khắc hạnh phúc. Chúc anh tìm được người phù hợp.”

Anh nghẹn ngào không thể đáp lời.

Cô mỉm cười bước lên chiếc taxi, biến mất khỏi tầm mắt anh.

Từ đó, anh sa sút tinh thần. Ba mẹ anh cũng không quá để tâm, cho rằng đàn ông đã từng nếm mùi đàn bà thì mấy năm là lại đâu vào đấy.

Họ đã sắp xếp người phụ nữ tốt hơn đến bên cạnh anh, cho rằng Phó thị không có anh thì cùng lắm cũng chỉ trở lại như trước, trụ cột từ đầu đến cuối vẫn là cha anh.

Nhưng Phó Hi đã sa sút tận ba năm, ngày nào cũng say xỉn, không ra khỏi nhà.

Lúc đó, ba mẹ anh mới ý thức được vấn đề nghiêm trọng, kéo anh đi khám bác sĩ tâm lý. Anh không hợp tác, chỉ muốn chờ chết.

ba mẹ ngày ngày khóc cạn nước mắt, Phó thị sa sút thảm hại.

Họ định gọi cho Đường Điềm cầu xin cô, nhưng bị Phó Hi phát hiện, nổi giận đùng đùng, dọa nếu còn dám làm phiền cô, anh sẽ nhảy lầu tự tử, để họ tuyệt đường.

Ba mẹ sợ hãi, không dám manh động, chỉ biết cầu xin anh đừng nghĩ quẩn.

Đến tháng Chín năm thứ ba sau ly hôn, anh nghe tin Bùi Giác kết hôn, mình không có tên trong danh sách khách mời.

Anh tưởng rằng Bùi Giác chê anh quá sa sút nên không mời.

Đến ngày cưới, anh vô tình thấy ảnh hôn lễ trên mạng xã hội, thấy Bùi Giác hôn người phụ nữ đang rưng rưng nước mắt hạnh phúc, và người đó khiến tay anh run lẩy bẩy.

Anh lập tức tìm video lễ cưới của Bùi Giác. Lúc này, Đường Điềm hai mươi chín tuổi, dịu dàng và xinh đẹp đến mê hồn. Không chỉ được Bùi Giác ôm vào lòng, suốt lễ cưới còn được ba mẹ Bùi hết lòng ủng hộ. Thái độ và thế lực của nhà họ Bùi khiến không ai dám dị nghị.

Trong giấc mơ, anh thấy mình vì đau tim mà ngất xỉu, được đưa đến bệnh viện cấp cứu kịp thời.

Từ đó, anh cứ dõi theo hạnh phúc của Bùi Giác và Đường Điềm.

Hai năm sau, Đường Điềm sinh con trai, đặt tên là Bùi Dung.

Thêm hai năm nữa, cô sinh con gái, đặt tên là Bùi Uyển.

Anh nhìn thấy Đường Điềm và Bùi Giác có đủ nếp đủ tẻ, hạnh phúc trọn đời, còn mình thì say xỉn suốt ngày, ba mẹ vì anh mà tóc bạc trắng.

Đến ngày cuối đời, anh vẫn gọi tên Đường Điềm, mãi mãi không thể buông bỏ tình yêu ấy.

Phó Hi chìm trong mộng, ngồi sụp xuống đất, khóc không thành tiếng.

Anh biết mình đang mơ, nhưng cũng rõ ràng ba mẹ mình hoàn toàn có thể làm ra những chuyện như thế.

Một giọng nói ấm áp vang lên gọi tên anh. Phó Hi ngẩng đầu, giọng nói ấy càng lúc càng gần…

“Phó Hi? Mau tỉnh dậy đi! Phó Hi!”

Phó Hi bất chợt mở mắt, đèn trong phòng ngủ sáng lên. Đường Điềm đang dịu dàng lau nước mắt cho anh bằng khăn giấy.

“Vừa rồi gọi thế nào anh cũng không tỉnh, còn khóc mãi không ngừng.”

Anh thấy tường và cửa sổ dán đầy chữ Song Hỷ, rồi đôi mắt đào hoa nhìn chăm chú vào Đường Điềm, đưa tay nhẹ nhàng v**t v* gương mặt cô.

Cô không hiểu gì, ngay giây sau đã bị anh ôm chặt vào lòng, một giây cũng không muốn rời xa.

Anh nghẹn ngào nói lời xin lỗi: “Xin lỗi… xin lỗi… Điềm Điềm, xin lỗi em…”

Bình Luận (0)
Comment