Lúc này, giọng nói lạnh lùng của Thẩm Yến Lễ vang lên từ lối vào bể bơi.
“Phó Hi, có chuyện cần nói với cậu.”
Khoảnh khắc Thẩm Yến Lễ bước về phía họ, Đường Điềm rõ ràng cảm nhận được bầu không khí kỳ quái vừa xong.
Phó Hi trở lại dáng vẻ phóng khoáng thường ngày, hai tay đút vào túi áo choàng tắm, giọng điệu lười biếng như thể những gì Đường Điềm cảm nhận được khi nãy chỉ là ảo giác.
“Cậu tìm tôi thì có chuyện tốt gì chứ?”
Thẩm Yến Lễ tiến lại gần, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua khuôn mặt lúng túng của Đường Điềm.
“Lên lầu nói.”
Phó Hi cầm lấy chiếc khăn tắm đặt trên ghế nằm, tùy ý lau tóc ướt.
Đường Điềm muốn ngăn lại nhưng đã muộn, chiếc khăn tắm đó chính là cái cô đã dùng để lau vùng cổ và quần áo bị dính nước khi nãy. Thấy anh dùng nó lau tóc…
Cô nhớ Phó Hi bị OCD*, không dám tưởng tượng nếu anh biết khăn mình đang lau đầu đã bị cô dùng qua thì sẽ nổi giận đến mức nào.
*OCD: Rối loạn ám ảnh cưỡng chế, hay còn gọi là bệnh sạch sẽ quá mức.
Nhưng thấy anh đã lau rồi nên cô đành giả vờ như không biết để tránh tai bay vạ gió.
Phó Hi lau xong tóc, đặt khăn xuống, nghiêng đầu cười với cô: “Lần sau lại tìm cô chơi tiếp.”
Nói xong, ánh mắt mờ ám của anh lướt qua đôi chân cô, rồi khoác tay lên vai Thẩm Yến Lễ.
Thẩm Yến Lễ vốn ghét nhất kiểu lông bông của anh, lập tức hất tay anh ra.
Thẩm Yến Lễ liếc lạnh: “Sau này đừng chọc ghẹo Đường Điềm nữa.”
“Tôi giống loại người đó sao?” Phó Hi tỏ vẻ oan ức.
Thẩm Yến Lễ: “Cậu đúng là như vậy.”
Phó Hi bật cười: “Vẫn là anh Lễ hiểu tôi. Không trách tôi được, phản ứng của Đường Điềm thật sự rất buồn cười, tôi khó mà nhịn được không trêu cô ấy.”
Phía sau, Đường Điềm: “…” Anh nói to vậy là sợ cô không nghe thấy à?
“Kiềm chế lại chút, đừng dọa cô ấy.” Thẩm Yến Lễ cau mày, không đồng tình với cách làm của anh ta.
Đường Điềm mệt như vừa đánh xong một trận, đối phó với Phó Hi còn mệt hơn cả làm việc nửa ngày.
Cô nhanh chóng thu dọn đồ, đẩy xe rời khỏi bể bơi.
Vừa ra đến cửa, Đường Điềm đã thấy Lưu Huệ Hoa đang lau bình hoa. Nhưng trong lúc lau, ánh mắt cô ta cứ liên tục liếc ra bể bơi ngoài cửa kính.
Đường Điềm thừa biết cô ta muốn làm gì, động tác đẩy xe khựng lại, cô hắng giọng một tiếng.
Lưu Huệ Hoa giật mình thu lại ánh mắt tò mò, tiếp tục lau bình hoa. Khi quay đầu lại phát hiện là Đường Điềm thì tức đến nghiến răng.
Đường Điềm không nói gì, chỉ nhìn cô ta bằng ánh mắt như nhìn thấu tất cả.
Lưu Huệ Hoa giận dữ cầm khăn rời đi, cái bình hoa kia đã được lau đến sáng bóng từ lâu.
Lưu Huệ Hoa tức giận ném khăn vào bồn rửa, trách bản thân đến trễ nên chẳng thấy gì, lại còn bị Đường Điềm phát hiện nữa. Thật mất mặt.
Nhưng cô ta cũng không cần lo, mấy vị tiên sinh ghét nhất là Đường Điềm, chắc chắn cả Phó tiên sinh cũng chán ghét cô ta nhất.
Nghĩ đến đây, lòng cô ta nhẹ nhõm hẳn, dù Đường Điềm có thủ đoạn quyến rũ đi nữa, mấy vị tiên sinh cũng đâu dễ động lòng với loại "bình hoa" như cô ta.
……
Giờ nghỉ trưa hôm đó, Phó Hi đang say ngủ, gương mặt tuấn tú cau lại, gân xanh trên trán ẩn hiện như thể giấc mơ khiến anh không thể tự kiềm chế.
Khi tỉnh dậy, gương mặt anh u ám, kéo chăn điều hòa ra rồi chửi thề một tiếng: “Mẹ nó!”
Anh lấy hộp khăn giấy trên tủ đầu giường, ánh mắt hoa đào dài hẹp cụp xuống, sắc mặt trông rất đáng sợ.
Giấc mơ vừa rồi... anh đang nắm lấy đôi chân của Đường Điềm. Cảnh tượng trong mơ vẫn còn quay lại trong đầu, không thể xua đi.
Chỉ mới nhớ lại một thoáng cảnh trong mơ thôi mà ánh mắt anh đã trầm xuống, rồi lại dùng chăn đắp kín phần cơ thể mất kiểm soát kia.
Đôi mắt trong veo như nai con của Đường Điềm lại thoáng hiện lên trong đầu anh. Gần đây… đúng là cô khiến anh có chút hứng thú.
Đường Điềm thì vẫn bận rộn trong biệt thự, hoàn toàn không hay biết gì về giấc mơ vừa rồi của Phó Hi.
……
Buổi tối, mấy vị tiên sinh dùng bữa. Đường Điềm vào phòng ăn, vẫn đứng sau lưng Ôn Thiệu Hàn.
Đối diện Ôn Thiệu Hàn là Thẩm Yến Lễ. Thấy cô lại đứng sau lưng Ôn Thiệu Hàn, hàng mày của anh thoáng cau lại đầy khó chịu, nhưng vẫn không nói gì.
Đường Điềm như một cỗ máy, lặp lại những động tác thường ngày, không hề liếc nhìn nét mặt của các vị tiên sinh.
Thẩm Yến Lễ thỉnh thoảng ngẩng mắt nhìn cô một cái, nhưng cô mải làm việc nên không phát hiện.
Bên cạnh Thẩm Yến Lễ, Phó Hi vẫn mang dáng vẻ lười nhác như thường, chỉ là không còn vẻ xem trò vui, cũng không nhìn Đường Điềm bằng ánh mắt chọc ghẹo nữa.
“Thiệu Hàn, cho tôi mấy miếng sườn chua ngọt trước mặt anh.”
Phó Hi hất cằm về phía đĩa sườn chua ngọt trước mặt Ôn Thiệu Hàn.
Ôn Thiệu Hàn ra hiệu cho Đường Điềm bưng nguyên đĩa qua cho Phó Hi: “Cả đĩa đưa qua cho cậu ấy.”
Phó Hi lười nhác ngẩng đầu, nhìn Đường Điềm đang chuẩn bị bưng đĩa sườn lên, không hiểu sao lại cau mày, "chậc" một tiếng: “Không cần cô. Cô, mang đĩa sườn qua đây.”
Anh gọi là Lưu Huệ Hoa bên cạnh, trong lòng cô ta không nén nổi vui mừng, đắc ý liếc nhìn Đường Điềm, thầm nghĩ quả nhiên không cần lo Phó tiên sinh sẽ để mắt đến cô. Xem ra Phó tiên sinh đã hoàn toàn chán ghét Đường Điềm.
Liễu Hiểu Chi cười dịu dàng, trong mắt hiện rõ vẻ khinh miệt dành cho Đường Điềm. Chắc là sáng nay cô lại định quyến rũ Phó tiên sinh, kết quả chọc giận anh rồi.
Nhưng bản thân Đường Điềm lại không thấy có gì bất thường, cũng không cảm thấy lúng túng, chỉ lặng lẽ đặt đĩa sườn xuống. Dù sao Phó Hi ghét cô đâu phải chuyện một sớm một chiều, sáng nay cô còn phản bác lại anh nữa.
Ánh mắt của Thẩm Yến Lễ mang theo vẻ thương cảm, thấy Đường Điềm không cảm thấy mất mặt mà vẫn tiếp tục công việc, anh lại càng cho rằng hành động của Phó Hi quá đáng.
Ngay cả Ôn Thiệu Hàn cũng tỏ vẻ không hài lòng với cách làm của Phó Hi. Dù gì Đường Điềm cũng là người giúp việc trong nhà, cũng có tôn nghiêm.
“Đường Điềm, sau này Phó Hi có bảo gì cô cũng đừng nghe cậu ta.”
Người nói câu này không phải Ôn Thiệu Hàn, cũng không phải Thẩm Yến Lễ, mà là Bùi Giác – người nãy giờ vẫn im lặng dùng bữa.
Đường Điềm nghe thấy Bùi Giác nói với mình thì lập tức dừng tay, quay sang nhìn anh.
“…Vâng, Bùi tiên sinh.”
Ngẩng đầu lên cô mới nhận ra bầu không khí trong phòng ăn có chút gượng gạo, khó hiểu quay đầu nhìn thoáng qua Phó Hi.
Phó Hi nghiến răng, đôi mắt hoa đào dài liếc sang Đường Điềm rồi lại nhìn chằm chằm Bùi Giác đối diện, không lên tiếng.
Lưu Huệ Hoa vừa rồi còn đang hả hê, giờ thì không cười nổi nữa – Bùi tiên sinh lại đứng ra bênh vực Đường Điềm?!
Vẻ ngạc nhiên trên mặt Liễu Hiểu Chi càng rõ: Bùi Giác… vốn là người ghét Đường Điềm nhất cơ mà, sao lại…
Thẩm Yến Lễ thu lại ánh mắt, dường như không có nhiều cảm xúc với việc Bùi Giác lên tiếng bênh vực Đường Điềm.
Ôn Thiệu Hàn phá vỡ bầu không khí, dặn dò Liễu Hiểu Chi đứng đối diện: “Hiểu Chi, cô nói với quản gia ngày mai có khách đến biệt thự, chuẩn bị sẵn rượu và điểm tâm.”
Liễu Hiểu Chi được “giao trọng trách”, vẻ mặt càng thêm dịu dàng.
“Tôi sẽ chuyển lời Ôn tiên sinh dặn đến quản gia.”