Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu

Chương 19

Thấy vậy, Lưu Huệ Hoa lại càng tức giận hơn. Một người rồi lại một người, ai nấy trong mắt các vị tiên sinh cũng đều có địa vị cao hơn cô ta. Thôi thì Liễu Hiểu Chi cũng được, từ trước đến nay ai cũng thích cô ấy, còn Đường Điềm, cái đồ “bình hoa di động” chỉ giỏi quyến rũ người khác, dựa vào cái gì mà lại khiến Bùi tiên sinh lên tiếng bênh vực?

Hơn nữa, Bùi tiên sinh trước đây còn rất ghét Đường Điềm, chắc chắn là cô ta lại giở trò gì hoặc nói gì đó trước mặt ngài ấy rồi.

Nhưng Đường Điềm thì chẳng có nhiều tâm tư lắt léo như vậy. Làm việc xong thì tranh thủ nghỉ ngơi, không nghỉ được thì tiếp tục làm việc khác. Người ta giao gì thì làm nấy, không giao thì càng tốt. Cô không hứng thú với mấy suy nghĩ phức tạp của người khác, chỉ cần làm tốt, làm xong việc là được. Cô chính là kiểu nhân viên tiêu chuẩn — đi làm công thì chỉ cần lo đúng phần của mình.

Đợi các vị tiên sinh dùng cơm xong, Đường Điềm rửa tay rồi vào nhà ăn nhân viên. Tầm bốn giờ chiều cô đã thấy đói, nhưng vì trời mưa, cô bị gọi ra giúp chuyển hoa từ ngoài sân vào. Làm xong việc thì lại càng đói đến khó chịu.

Mãi đến giờ mới được ăn tối, Đường Điềm ăn liền mấy miếng mới thấy đỡ đói phần nào.

Lưu Huệ Hoa đặt khay cơm xuống đối diện Đường Điềm một cách mạnh tay, sau đó ngồi xuống. Kết quả là Đường Điềm hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì, đến cả ánh mắt cũng chẳng buồn liếc cô ta một cái.

Thấy cô không có phản ứng, Lưu Huệ Hoa càng thêm bực bội. Dù có là đối đầu đi nữa, cô ta cũng không chịu được cái kiểu lạnh nhạt vô hình này.

“Đường Điềm, sáng nay xảy ra chuyện gì vậy? Sao đến tối Phó tiên sinh lại tránh né cô như vậy?”

Lưu Huệ Hoa chỉ thiếu nước hỏi thẳng xem có phải cô lại quyến rũ Phó tiên sinh hay không.

Lúc này Đường Điềm đã ăn xong phần cơm trên khay nhưng vẫn chưa thấy no, bắt đầu để ý đến miếng bò bít tết và cá tuyết trên khay của Lưu Huệ Hoa đối diện.

Cô ngước lên đối mắt với cô ta, hỏi: “Muốn biết thật không?”

Lưu Huệ Hoa có lẽ không ngờ mọi việc lại thuận lợi đến vậy, hơi ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu: “Muốn.”

Đường Điềm nhìn vào khay cơm của cô ta: “Cô đưa phần bò bít tết và cá tuyết đó cho tôi, tôi sẽ nói.”

Lưu Huệ Hoa ngẩn ra, không nỡ cúi đầu nhìn lại khay cơm của mình, rồi cắn răng: “Được, tôi gắp cho cô.”

Đường Điềm lập tức nói: “Không cần phiền cô, để tôi tự lấy.”

Lưu Huệ Hoa trơ mắt nhìn cô không chỉ gắp đi miếng bò và cá tuyết, mà ngay cả mì Ý cũng lấy đi một nửa.

Lưu Huệ Hoa đau lòng hết sức: “Cô… để lại cho tôi chút đi.”

Đường Điềm lúc này mới dừng đũa, để lại cho cô phần mì còn lại không nhiều.

Lưu Huệ Hoa nhìn phần mì còn lại, muốn khóc mà không ra nước mắt. Biết vậy đã chẳng tò mò làm gì, dù sao thì Phó tiên sinh cũng đâu còn để tâm đến Đường Điềm nữa.

Cô ta vẫn tiếp tục đợi Đường Điềm mở miệng, kể về chuyện xảy ra bên hồ bơi sáng nay.

Nhưng Đường Điềm lại không vội vàng gì, thong thả ăn hết rồi từ tốn lau miệng.

Lưu Huệ Hoa suýt phát điên, nghĩ thầm: Rốt cuộc cô có nói hay không vậy?

Đường Điềm ném khăn giấy vào thùng rác, cuối cùng cũng mở lời: 

“Sáng nay Phó tiên sinh có nói tôi vài câu, sau đó ngài ấy xuống hồ bơi bơi khoảng 40 phút rồi đi cùng tiên sinh Thẩm.”

Lưu Huệ Hoa: “Sau đó... hết rồi?”

Đường Điềm gật đầu như thể điều đó là hiển nhiên: “Hết rồi.”

Lưu Huệ Hoa nhìn cô: “Sao Phó tiên sinh lại nói chuyện cô?”

Đường Điềm biết Phó Hi vẫn nghĩ cô chưa từ bỏ ý định quyến rũ bọn họ, nên cứ thích mỉa mai vài câu.

Nhưng những điều này, cô tuyệt đối sẽ không nói cho Lưu Huệ Hoa biết.

“Không biết.”

Lưu Huệ Hoa: “…Kể cũng như không.”

Đường Điềm ăn uống thỏa mãn, đứng dậy đi rửa khay cơm, hôm nay làm nhiều, mệt quá, chút nữa tan ca phải tranh thủ tắm rửa đi ngủ sớm.

Biệt thự lúc đêm không có ánh sáng ban ngày và cảnh đẹp rực rỡ, chỉ còn lại sự cô đơn tĩnh mịch. Dù đèn đóm sáng trưng, vẫn không thể xua tan cái lạnh lẽo của đêm tối.

Bùi Giác vẻ mặt mệt mỏi, xuống lầu lấy một ly nước đá, ở quầy trái cây chỉ còn mình Đường Điềm đang dọn dẹp nốt công việc cuối cùng.

“Cho tôi một ly nước đá.”

Giọng nói bất ngờ vang lên của Bùi Giác khiến Đường Điềm, đang có chút ngái ngủ, giật mình tỉnh hẳn.

“Vâng, Bùi tiên sinh.”

Đường Điềm định lấy đá thì thấy trong tủ lạnh có sữa, liền thèm thuồng. Nhưng cô là người làm, không thể tự tiện uống sữa được.

“Ờm... Bùi tiên sinh, sữa lạnh được không ạ? Uống sữa giúp dễ ngủ.” Cô thử thăm dò.

Bùi Giác tưởng cô lại dùng chiêu trò mềm mỏng quyến rũ.

“Miễn là lạnh là được.” Bùi Giác xoa trán, giọng khàn khàn đầy mỏi mệt, không buồn để ý đến mấy chiêu vặt của cô.

Đường Điềm cười đúng như tên của mình—ngọt như đường: “Tôi lập tức chuẩn bị cho ngài.”

Cô vui đến mức đổi cả xưng hô từ “anh” sang “ngài”, rõ ràng tâm trạng rất tốt.

Bùi Giác liếc mắt nhìn cô, Đường Điềm nhanh chóng rót sữa lạnh đưa cho anh.

Anh uống một ngụm, rồi rời khỏi quầy trái cây.

Thật ra anh không đi xa, chỉ dừng lại ở góc khuất cầu thang—chỗ mà Đường Điềm không thể nhìn thấy.

Cô tưởng Bùi Giác đã lên tầng, liền cầm lấy phần sữa lạnh còn lại từng ngụm uống hết.

Cô hài lòng lấy khăn giấy lau sữa quanh môi, vừa hát khe khẽ vừa định quay về phòng tắm rửa ngủ sớm.

Bùi Giác đứng trong góc nhìn ly sữa trên tay mình, trầm ngâm không nói. Thì ra cô không phải quan tâm anh, mà là… cô muốn uống sữa.

……

Tháng Bảy oi bức đến khó chịu, thỉnh thoảng lại đổ mưa xối xả.

Ôn Thiệu Hàn nói tối nay sẽ có khách đến biệt thự tụ họp, quản gia cho người chuẩn bị rất tinh tế, gần như theo tiêu chuẩn của một bữa tiệc lớn.

Vừa hơn 4 giờ chiều, từng chiếc siêu xe nối nhau lái vào biệt thự. Người đến dự tiệc có cả nam lẫn nữ, đều là con ông cháu cha.

Biệt thự vốn yên tĩnh, hiếm khi náo nhiệt như hôm nay. Đường Điềm bận đến mức chân không chạm đất, khi thì đưa đồ uống cho người này, lúc thì dẫn người kia đi tìm tiên sinh nào đó.

Chỉ có Liễu Hiểu Chi và Lưu Huệ Hoa là đứng ngồi không yên, bởi ai có thể làm bạn với các tiên sinh đều là công tử, tiểu thư có tiền có thế.

Không ít tiểu thư nhà giàu trong bữa tiệc đều có cảm tình với các tiên sinh, khiến Liễu Hiểu Chi và Lưu Huệ Hoa càng thêm bức bối.

Mấy vị tiểu thư kia ánh mắt sắc bén vô cùng. Nhìn bộ dạng cố tỏ ra tươi cười của Liễu Hiểu Chi, họ thừa hiểu đang có chuyện gì. Nhưng bọn họ không xem hai người này là mối đe dọa, một người giúp việc mà cũng mơ tưởng các vị tiên sinh?

Chỉ là, khi các tiểu thư ấy nhìn thấy Đường Điềm thì đồng loạt hít một hơi lạnh, cảm giác nguy cơ lập tức dâng lên cực độ.

Đừng nói đến giới giải trí, loại mỹ nhân như Đường Điềm, chỉ cần cười một cái thôi cũng đủ khiến người ta tranh nhau tiếp cận.

Mãi đến khi bóng dáng cô khuất khỏi tầm mắt, mấy tiểu thư kia mới nhìn nhau, không ai lên tiếng.

“Lần trước đến đâu thấy cô ấy đâu.”

“Chắc là người mới.”

Họ không nói thẳng ra sự đe dọa mà Đường Điềm mang lại.

Phương Tố Ngữ đặt ly rượu lên khay mà người giúp việc vừa đưa tới: 

“Gọi người đến chẳng phải biết ngay sao?”

“Làm vậy có hơi quá không?” Em họ của Ôn Thiệu Hàn cảm thấy như vậy có chút làm to chuyện.

Phương Tố Ngữ cười: “Cô đang nghĩ gì thế? Tôi là loại người bắt nạt kẻ yếu à?”

Ôn Ngải cũng biết rõ tính cách của Phương Tố Ngữ, có ta không phải kiểu đi bắt nạt người khác.

“Tôi chỉ muốn xem cô ấy có ý gì với mấy người Bùi tiên sinh hay không.”

Nếu có lòng dạ ấy thì sớm muộn gì cũng thành công, Phương Tố Ngữ không tin có ai lại không động lòng với mấy người như Bùi Giác.

“Nếu có thì sao?”

Phương Tố Ngữ cười: “Thì nói chuyện với chị Ngô một chút.”

Ôn Ngải sửng sốt. Ngoài việc để chị Ngô đuổi cô giúp việc đó đi, còn có thể nói gì chứ? Thôi vậy, để cưa được anh Bùi, phải trừ khử mọi mối nguy bên cạnh anh ấy.

Bình Luận (0)
Comment