Đường Điềm lại một lần nữa dừng bước. Cánh tay phải bị giữ lại, truyền đến cảm giác ràng buộc cùng nhiệt độ nơi lòng bàn tay anh. Dù cách một lớp tay áo, nhưng cô vẫn không kìm được mà mặt đỏ lên.
Cô giãy dụa vài lần nhưng vẫn không thoát ra được.
“Phó tiên sinh?”
Đường Điềm khó hiểu nhìn người đàn ông đang đứng bên phải. Ngoài chuyện lúc nãy, anh còn muốn hỏi thêm gì sao?
Nhưng… cô chỉ là một người giúp việc, những chuyện được biết và có thể tham gia cũng không nhiều.
Phó Hi trầm giọng hỏi: “Trước kia ở nhà ăn, cô cũng luôn đứng phía sau Thiệu Hàn, cũng là như vậy sao?”
Ban đầu Đường Điềm không hiểu rõ ý anh, sau đó mới chợt nhận ra — thì ra là đang hỏi chuyện cô thường đứng phía sau Ôn Thiệu Hàn khi phục vụ bữa ăn.
Cô nghĩ, Phó Hi hỏi kiểu như chất vấn như vậy, hẳn là muốn cảnh cáo cô đừng nên tiếp cận huynh đệ của anh.
Giống như hôm đó Bùi Giác hỏi cô và Văn Tấn Sở, đều là muốn cảnh cáo, sợ cô có ý định quyến rũ những người bạn của bọn họ.
Đường Điềm cảm nhận rõ bàn tay đang nắm lấy cánh tay phải của mình siết chặt hơn, khiến cô hơi đau.
Cô nghĩ thầm, Phó Hi đúng là lo lắng cho bạn bè thật — sợ cô làm bẩn những người đó.
“Vì chỉ có Ôn tiên sinh và Bùi tiên sinh là không có người giúp việc cố định đứng sau, mà Bùi tiên sinh từng nổi giận với tôi, tôi không tiện đứng sau lưng anh ấy, nên mới chọn đứng sau Ôn tiên sinh.”
Đường Điềm nói toàn bộ sự thật với Phó Hi. Cô không chỉ không có ý đồ gì với Ôn Thiệu Hàn, mà với mấy người đàn ông quyền thế kia cũng không hề có tham vọng gì cả.
Phó Hi vẫn không buông tay, là vì không nỡ, hay vì sợ cô rời đi thì chỉ có anh mới rõ.
Những lời cô nói khiến Phó Hi nhìn cô chăm chú hồi lâu. Không biết anh có tin hay không tin, Đường Điềm không thể đoán được.
“Thật sự không có ý đồ gì sao?”
Để anh yên tâm, Đường Điềm cam đoan thêm lần nữa: “Phó tiên sinh, tôi không có mưu đồ gì với anh hay các vị tiên sinh khác, bao gồm cả bạn bè của các anh. Anh yên tâm, bây giờ tôi chỉ muốn làm việc thật tốt, chuyện như trước sẽ không tái diễn.”
Nói xong, cô thầm nghĩ: Lần này chắc anh ta có thể yên tâm rồi chứ.
Sắc mặt cô rất nghiêm túc, không giống như đang nói cho có lệ.
Phó Hi nghe vậy, sắc mặt bỗng trở nên kỳ lạ. Anh buông tay ra, như thể có vài từ trong câu nói của cô khiến anh không vui.
Anh không nói gì, chỉ dựa vào hành lang, nhìn theo bóng dáng cô đẩy xe thức ăn rời đi.
Trước khi đi, Đường Điềm để ý thấy sắc mặt Phó Hi thấy khuôn mặt ấy còn u ám hơn lúc nãy, trong lòng không khỏi mơ hồ: chắc là anh vẫn không tin lời cô nói.
Nhưng tin hay không, cô cũng đã nói rõ rồi, mặc kệ anh nghĩ sao thì nghĩ.
Ở cửa thang máy, Liễu Hiểu Chi đang chờ Đường Điềm. Sau bài học một tiếng trước, Liễu Hiểu Chi không định để Đường Điềm có cơ hội tiếp cận với Thẩm tiên sinh hay Bùi tiên sinh nữa.
Bánh xe của xe đẩy phát ra tiếng rất nhỏ, Đường Điềm đưa xe đến thang máy, hoàn toàn coi Liễu Hiểu Chi như không khí.
Đối với một người luôn tính kế hại mình, tuy cô không thể làm gì được đối phương ngay lúc này nhưng càng không thể dành cho cô ta chút nhiệt tình nào.
Thang máy mở ra, Đường Điềm đẩy xe đi vào.
Liễu Hiểu Chi đã sớm đẩy xe xuống tầng một, lúc này cô ta nhìn Đường Điềm trong thang máy, ánh mắt đầy cảnh giác.
Chỉ là Đường Điềm không thèm nhìn cô ta, cửa thang máy khép lại, chặn lại ánh mắt cảnh giác đó.
Đường Điềm đẩy xe tới bếp, có người chuyên trách thu dọn bát đĩa, còn cô thì có thể đi ăn cơm.
Ở cửa thang máy tầng hai, sau khi Đường Điềm đã rời đi một lúc, Liễu Hiểu Chi chuẩn bị xuống tầng một.
Thang máy mở ra, một người vội vàng bước ra — chính là tài xế đã chở bọn họ về biệt thự nghỉ dưỡng hôm qua.
Liễu Hiểu Chi lập tức sợ đến mất vía, mặt mày trắng bệch bám theo phía sau người tài xế, nhìn ông ta gõ cửa phòng của Thẩm tiên sinh.
Cửa mở ra, Liễu Hiểu Chi hoảng hốt trốn sau cột, thấy tài xế bước vào phòng Thẩm Yến Lễ.
Vì sao Thẩm tiên sinh lại muốn gặp người tài xế kia? Chẳng lẽ… chuyện hôm qua cô ta cố tình bỏ rơi Đường Điềm đã bị phát hiện?
Liễu Hiểu Chi không nghĩ thêm được gì nữa. Nếu Thẩm tiên sinh đã biết sự thật, vậy thì hình tượng của cô ta trong lòng anh sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Cô ta siết chặt tay, không cam lòng bị Đường Điềm lấn át. Rõ ràng Đường Điềm cũng không thiếu những chuyện quyến rũ đàn ông, tại sao lại không bị sa thải?!
Khoảng hơn mười phút sau, tài xế bước ra từ phòng của Thẩm Yến Lễ.
Đúng lúc này, điện thoại của Liễu Hiểu Chi rung lên. Cô ta lấy điện thoại ra xem — là quản gia gửi tin nhắn, bảo cô ta đến phòng của Thẩm Yến Lễ.
Liễu Hiểu Chi lộ vẻ hoảng sợ — Thẩm tiên sinh… thực sự đã phát hiện rồi sao?!
Ở phòng ăn tầng một, Đường Điềm đang dùng bữa cùng với các đầu bếp và người giúp việc ngoại quốc khác. Vì không quen biết ai nên chẳng ai cùng ai trò chuyện.
Cô vừa ăn no xong thì điện thoại rung mấy lần, cô lấy ra xem.
Là tin nhắn từ quản gia — bảo cô đến phòng của Thẩm Yến Lễ.
Đường Điềm nhìn tin nhắn, trầm ngâm suy nghĩ — chẳng lẽ anh đã nhanh chóng điều tra ra chân tướng? Nhưng trên xe hình như không có camera giám sát mà?
Cô rửa tay sạch sẽ, rồi lên tầng hai, đến trước cửa phòng Thẩm Yến Lễ, giơ tay gõ vài cái.
“Mời vào.”
Giọng của Thẩm Yến Lễ vọng ra từ bên trong, Đường Điềm đẩy cửa bước vào.
Trước mắt là cảnh tượng: Thẩm Yến Lễ ngồi trên sofa, còn Liễu Hiểu Chi đang đứng giữa phòng khách, cúi đầu nức nở.
Cô vừa vào, Thẩm Yến Lễ ngẩng đầu nhìn cô - đúng lúc cô đang đóng cửa phòng lại.
Một ngày một đêm không gặp, hôm nay Đường Điềm mặc đồng phục mùa đông, áo dài và quần dài màu lam nhạt, khiến người cô rạng rỡ hơn cả hoa, làn da trắng mịn như ngọc, đôi mắt lấp lánh nhìn anh, đẹp đến mức khiến người ta ngẩn ngơ.
“Thẩm tiên sinh.”
Đường Điềm bước tới, nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Ánh mắt Thẩm Yến Lễ không rời khỏi cô, trầm giọng nói: “Chuyện hôm qua đã điều tra rõ.”
Đường Điềm thật không ngờ anh lại hành động nhanh như vậy, đã điều tra xong rồi sao? Thoáng chốc khiến cô cảm thấy như không thật.
Cô nhìn về phía Liễu Hiểu Chi vẫn đang khóc.
Liễu Hiểu Chi vừa khóc vừa nói với cô: “Đường Điềm, chuyện hôm qua để cô ở ngoài xe… tôi… tôi không cố ý đâu.”
Đường Điềm nhìn cô ta, không hề bị những giọt nước mắt đó lay động: “Liễu Hiểu Chi, lời cô nói trong xe hôm qua tôi đều nghe thấy. Khi đó cô nhìn tôi qua cửa kính xe rồi bảo tài xế lái đi.”
Liễu Hiểu Chi không ngờ cô có thể nghe thấy, hôm qua ngoài xe là gió tuyết mịt mù, lại càng không ngờ Đường Điềm có thể thuật lại chi tiết đến vậy, không khỏi càng hoảng loạn.
“Đường Điềm, tôi thật sự không cố ý đâu. Hôm qua ở trên xe, tôi tưởng cô đã lên rồi. Cô tha lỗi cho tôi đi, tôi không muốn bị đuổi việc…”
Liễu Hiểu Chi vẫn không chịu thừa nhận, khóc đến mức nức nở không thành lời.
Có lẽ người khác sẽ cho rằng Liễu Hiểu Chi chắc chắn sẽ bị sa thải, nhưng Đường Điềm thì không nghĩ vậy. Chưa nói đến chuyện Liễu Hiểu Chi là nữ chính trong truyện, nữ chính sao có thể rời khỏi biệt thự? Sao có thể rời xa mấy nam chính?
Hơn nữa… nếu Thẩm Yến Lễ thật sự muốn sa thải cô ta, thì Liễu Hiểu Chi căn bản đã không có cơ hội đứng đây để cầu xin cô.
Đường Điềm không phải người quá thông minh, nhưng khả năng quan sát thì không tệ.
“Tôi với cô đều là người giúp việc, chuyện cô có bị sa thải hay không không phải do tôi quyết định.”