Ý của Đường Điềm rất rõ ràng, Liễu Hiểu Chi làm sao có thể không biết người quyết định chuyện này không phải là cô.
Quả thật, Liễu Hiểu Chi cố ý tỏ ra khiêm nhường như vậy là để khiến Đường Điềm trở thành kẻ vô tình trước mặt Thẩm Yến Lễ. Mặt khác, cô ta khóc lóc thảm thiết như vậy, Thẩm Yến Lễ cũng khó lòng đưa ra quyết định tuyệt tình.
Thẩm Yến Lễ nhìn Đường Điềm và Liễu Hiểu Chi đứng giữa phòng khách. Việc Đường Điềm không hề dao động dường như không khiến anh ngạc nhiên.
Anh nói với Liễu Hiểu Chi: “Chuyện này tôi sẽ nói với chị Ngô.”
Còn những lời khác, anh không nói thêm, chẳng hạn như việc có sa thải Liễu Hiểu Chi hay không, không ai biết anh sẽ xử lý thế nào.
Khi Đường Điềm và Liễu Hiểu Chi sắp rời đi, Thẩm Yến Lễ lại lên tiếng: “Đường Điềm, cô ở lại.”
Liễu Hiểu Chi biết mình sẽ không bị sa thải, nhưng cô ta không muốn Đường Điềm có quá nhiều tiếp xúc với Thẩm tiên sinh. Việc Thẩm tiên sinh chủ động giữ Đường Điềm lại, dù cô ta không vui cũng chẳng làm gì được.
Đường Điềm ở lại, cô hiểu rõ lý do Thẩm Yến Lễ giữ mình, chắc chắn là vì chuyện không sa thải Liễu Hiểu Chi.
Cô vốn không nghĩ Liễu Hiểu Chi sẽ bị đuổi việc, cho dù Thẩm Yến Lễ có sa thải cô ta, thì sau đó cũng sẽ có cách giữ lại.
Giống như việc chọn người đi theo nghỉ dưỡng lúc trước, ban đầu chọn là Tống Vũ, cuối cùng người đi cùng vẫn là cô và nữ chính Liễu Hiểu Chi.
Đường Điềm đã hiểu rõ, bất kể quá trình thế nào, kết cục sẽ không thay đổi.
Vì vậy, cô bắt đầu lo lắng không biết số phận của mình cuối cùng có giống trong truyện hay không...
Thẩm Yến Lễ trầm mặc nhìn cô hồi lâu mới hỏi: “Tôi đã nói sẽ cho cô một lời giải thích, chuyện điều tra đã rõ.”
Đường Điềm gật đầu: “Cảm ơn Thẩm tiên sinh.”
Lúc này, Thẩm Yến Lễ duỗi chân dài bắt chéo ra, tựa lưng vào sofa, tư thế ngồi trở nên đầy áp lực.
Anh hỏi: “Cô muốn xử lý cô ta thế nào?”
Đường Điềm nghĩ: Quả nhiên là như vậy.
“Tùy Thẩm tiên sinh và chị Ngô quyết định.”
Thẩm Yến Lễ không nói gì, ánh mắt dò xét lướt qua người cô.
“Được, tôi sẽ bàn với chị Ngô.”
Đường Điềm lại gật đầu, bị ánh nhìn của anh làm cho toàn thân không thoải mái. Không biết có phải là ảo giác hay không, cô cảm thấy ánh mắt anh nhìn cô ngoài sự dò xét ra, còn mang theo cảm xúc nào đó khác.
“Nếu không có việc gì nữa, tôi xin phép ra ngoài trước.”
Nhưng Thẩm Yến Lễ lại lạnh giọng: “Nói chuyện thêm một chút, sẽ không làm cô chậm trễ việc gì đâu.”
Đường Điềm thu lại bước chân đã nhấc lên, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang ngồi trên sofa.
Không biết từ lúc nào, ánh mắt Thẩm Yến Lễ nhìn cô trở nên tối tăm khó đoán, khiến cô bất giác căng thẳng.
“Thẩm... Thẩm tiên sinh, tôi chỉ là người giúp việc, không hiểu gì về âm nhạc cũng không biết gì về giới thương trường…”
Đường Điềm hoàn toàn mơ hồ, không hiểu anh muốn nói chuyện gì với mình, chẳng lẽ là đang thử thách cô?
Thẩm Yến Lễ thấy cô đứng không yên, như thể sợ anh có hứng thú với cô vậy.
“Trước đây cô từng nói mấy câu trắng trợn câu dẫn, tôi còn nhớ rất rõ.”
Một câu nói của anh khiến mặt Đường Điềm đỏ bừng, tai nóng ran. Những lời nguyên chủ từng nói với Thẩm Yến Lễ còn trắng trợn hơn cả những câu v* v*n với Phó Hi.
Cô không ngờ anh lại nhắc đến chuyện đó, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.
Cô đứng lặng trong phòng khách, lúng túng và không biết nên làm gì.
Đúng lúc này, cô nghe thấy giọng nói đầy ẩn ý của Thẩm Yến Lễ:
“Tôi muốn thử xem.”
Lời nói của anh như một tiếng sét đánh trúng người cô, Đường Điềm trợn tròn mắt, vô cùng kinh ngạc nhìn Thẩm Yến Lễ đang ngồi trên sofa.
Cô đối diện với ánh mắt thâm sâu mà không hề che giấu của anh.
Đường Điềm kinh ngạc đến mức một lúc lâu không nói được gì, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
“Tôi… không hiểu ý của Thẩm tiên sinh, tôi còn việc chưa làm xong, xin phép ra ngoài trước.”
Đường Điềm cố gắng tìm lại giọng nói, tránh ánh mắt anh, vội vàng nói một câu rồi gần như chạy trốn ra khỏi phòng.
Thẩm Yến Lễ không đuổi theo. Anh nói như vậy chẳng qua là để cô chuẩn bị tâm lý trước.
Gần đây, anh luôn mơ thấy cô, thường xuyên nghĩ đến cô, chú ý đến từng hành động của cô.
Đã như vậy, anh liền thuận theo cảm xúc của bản thân.
Trước cửa phòng Thẩm Yến Lễ trên tầng hai, Đường Điềm vẫn còn nghe rõ tiếng tim đập loạn nhịp.
Thẩm Yến Lễ... anh ấy có ý gì? “Muốn thử xem”? Thử cái gì?
Đầu óc Đường Điềm bị câu nói đó dọa đến trống rỗng. Thẩm... Thẩm Yến Lễ nói câu đó, thật sự quá đột ngột.
Anh ấy ghét mình đến vậy, tại sao lại đột nhiên nói những lời như thế?
Trong lòng Đường Điềm có quá nhiều điều thắc mắc, cô không thể hiểu nổi những gì đang xảy ra.
Thẩm Yến Lễ lại nói với một nhân vật pháo hôi độc ác như cô rằng anh “muốn thử xem” những lời trắng trợn mà cô từng nói...
Cô thậm chí không dám tưởng tượng. Chỉ một hình ảnh thoáng qua trong đầu cũng đủ khiến tai cô đỏ bừng.
Cô hoảng hốt bước vào thang máy tầng hai. Khi xuống đến tầng một, Liễu Hiểu Chi đang đợi cô.
Nhưng vì Đường Điềm đang rối loạn tinh thần, nên không để ý đến Liễu Hiểu Chi đang đi tới, đến khi cô ta lên tiếng gọi thì cô mới giật mình.
Liễu Hiểu Chi nhìn cô đầy nghi hoặc. Thẩm tiên sinh đã nói gì với cô vậy?
Đường Điềm vừa nhìn thấy là cô ta, liền không muốn bận tâm. Cô cũng chẳng có gì muốn nói với cô ta.
“Đường Điềm…”
Liễu Hiểu Chi gọi cô, nhưng Đường Điềm không dừng bước. Giờ đây trong lòng cô đang rối như tơ vò, không muốn phí lời thêm.
Còn chuyện chị Ngô và Thẩm Yến Lễ sẽ xử lý Liễu Hiểu Chi thế nào, cô không quyết định được, cũng không kỳ vọng sẽ nhận được công bằng.
Từ sau khi rời khỏi phòng Thẩm Yến Lễ, cả ngày hôm đó Đường Điềm cứ thất thần, nhưng may là khi làm việc không phạm sai sót nào.
Cô thấy may mắn vì công việc của mình không liên quan đến việc chăm sóc đời sống cá nhân cho Thẩm Yến Lễ.
Ban đêm, Đường Điềm ngủ đến nửa đêm thì tỉnh giấc. Cô nhìn trân trân lên trần nhà, nghĩ: Thẩm Yến Lễ… liệu có đang thử cô không?
Cô dần tỉnh táo khỏi cơn buồn ngủ, quay người lại, cảm thấy điều này rất có khả năng.
Điều đó giải thích được vì sao trước đây anh ghét cô như vậy, hôm nay lại đột nhiên nói ra những lời… đầy ám muội.
Đường Điềm ngáp dài, chắc chắn là như thế. Đầu tiên là Bùi Giác và Phó Hi bóng gió “cảnh cáo” cô, rồi đến lượt Thẩm Yến Lễ thử cô, xem ra họ thực sự sợ cô lại sinh ý đồ khác.
Cô nghĩ mình đã đoán ra mục đích của bọn họ, nên cũng không nghĩ nhiều nữa.
Sáng hôm sau, trận tuyết chốc ngừng chốc rơi trong hai ngày trước, cuối cùng cũng dứt hẳn vào rạng sáng hôm nay.
Đường Điềm dậy sớm mang bữa sáng cho Ôn Thiệu Hàn và Phó Hi. Giờ giấc sinh hoạt của Ôn Thiệu Hàn rất quy củ, còn Phó Hi thì thất thường.
Cô mang bữa sáng đến phòng Ôn Thiệu Hàn trước, rồi mới đến trước cửa phòng Phó Hi, giơ tay gõ cửa: “Chào buổi sáng, Phó tiên sinh, tôi mang bữa sáng đến cho anh.”
Cô đứng ngoài đợi một lúc, đang định rời đi thì bên trong truyền ra giọng nói khàn khàn, lười biếng của Phó Hi:
“Vào đi.”
Đường Điềm đẩy cửa bước vào, đẩy xe đồ ăn vào trong phòng.
Phó Hi dường như vừa tỉnh ngủ, mặc áo choàng ngủ màu đen ngồi trên sofa. Mái tóc dày có chút rối, nhưng vẫn không làm giảm bớt vẻ điển trai, tuấn tú của anh.
Cổ áo choàng ngủ trên người anh hơi trễ, lộ ra phần ngực trắng trẻo, rắn chắc.
“Chào buổi sáng.”
Giọng Phó Hi khàn khàn, rõ ràng là bị cô đánh thức.
“Chào buổi sáng, Phó tiên sinh.”
Đường Điềm vừa nói vừa bày bữa sáng trong xe ra bàn ăn, không nấn ná một giây, đẩy xe đi ra ngoài ngay lập tức.