Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu

Chương 51

Chỉ cần nghĩ tới việc Phó Hi đột nhiên ép sát, Đường Điềm đã cảm thấy nhức đầu, đặc biệt là cô còn thường xuyên phải ra vào phòng của Phó Hi, muốn tránh cũng không được.

Sau khi ăn hoa quả xong, quản gia nhờ cô mang một ly cà phê Americano lạnh lên phòng của Bùi Giác.

Cô lấy cà phê rồi đi lên lầu. Bùi Giác vẫn đang bận công việc trong thư phòng. Khi cô bước vào, anh thậm chí không ngẩng đầu nhìn cô lấy một cái.

Đường Điềm không đặt cà phê trên bàn trà, mà đi thẳng vào thư phòng, đặt nó trên mặt bàn bên tay phải anh để tiện cho anh ta cầm uống.

Trong suốt quá trình ấy, Bùi Giác hoàn toàn không màng đến người khác, trong mắt chỉ có công việc.

Đường Điềm lặng lẽ rời khỏi thư phòng.

Một lúc lâu sau khi cô đi, Bùi Giác mới ngẩng đầu khỏi màn hình máy tính. Anh cầm ly Americano lạnh nhấp một ngụm, vị đắng xen lẫn hương thơm của cà phê lạnh khiến tinh thần anh dịu đi đôi chút.

Ở tầng một, Đường Điềm mở ứng dụng âm nhạc trên điện thoại, cô tìm tên Bùi Giác. Mấy ngày trước, anh vừa ra một bài hát mới.

Cô còn cố tình mở MV bài mới của Bùi Giác, trong đó có phân đoạn anh chơi piano. Khi anh hát và chơi đàn, không khác mấy so với thường ngày, mang đến một vẻ đẹp lạnh lùng và yên tĩnh.

Cô nhớ trong truyện từng nhắc rằng nhóm nhạc nam này được thành lập từ thời đại học, nên rất khác biệt với những nhóm khác.

Họ có thể cùng nhau sáng tác, cũng có thể phát hành ca khúc riêng, không phải một nhóm nhạc đúng nghĩa theo kiểu truyền thống.

Họ chỉ quan tâm đến chất lượng tác phẩm. Ngoài một vài chương trình cuối năm, lễ trao giải, hoặc là concert, hầu như không tham gia show truyền hình.

Chính nhóm nhạc bí ẩn như vậy đã tạo nên làn sóng chấn động trong giới giải trí. Nguyên nhân chủ yếu là vì bài hát quá hay, thực lực hát live cực mạnh, cộng thêm thân phận là người thừa kế, tổng tài của các tập đoàn lớn được phanh phui khiến họ càng nổi tiếng hơn, trở thành một thế lực đặc biệt trong showbiz.

Cho đến giờ, họ vẫn vững vàng ở vị trí nhóm nhạc nam hàng đầu. Thực lực sáng tác và hậu thuẫn tài chính quá hùng hậu khiến bao người ngưỡng mộ, cũng khiến những đối thủ muốn lật đổ họ chẳng thể làm gì được.

Đường Điềm chỉ nhớ trong truyện miêu tả rằng họ thành lập nhóm từ đại học, những thông tin còn lại đều từ ký ức của nguyên chủ.

Màn đêm buông xuống lúc nào không hay, bên ngoài trời đã tối đen và yên tĩnh. Đường Điềm đẩy xe thức ăn lên tầng hai.

Theo trình tự trước đó, cô mang bữa tối đến phòng Bùi Giác trước, sau đó chuyển đến phòng Thẩm Yến Lễ bên cạnh.

Từ phòng Bùi Giác bước ra, cô lại đẩy xe vào phòng Thẩm Yến Lễ, lần lượt bày các món ăn lên bàn. Cô cảm nhận được có người đang đến gần, quay đầu nhìn sang.

Thẩm Yến Lễ đã đứng bên cạnh cô, trầm giọng nói: “Đưa điện thoại cho tôi.”

Đường Điềm vừa đặt món cuối cùng lên bàn, nghe vậy thì lấy điện thoại ra khỏi túi. Đến lúc rút được một nửa, cô mới kịp phản ứng.

Cô ngơ ngác: “Thẩm tiên sinh, ngài muốn…”

Anh bình thản: “Lưu số của tôi vào, có chuyện gì thì gọi.”

Đường Điềm vội từ chối: “Không cần đâu ạ, theo quy định, người giúp việc không được lưu số của các tieen sinh.”

Hơn nữa cô đã có số của Bùi Giác và Ôn Thiệu Hàn rồi, như vậy là đủ.

Thẩm Yến Lễ mím môi, trực tiếp đưa tay lấy điện thoại của cô.

Anh hỏi: “Mật khẩu.”

Miệng cô nhanh hơn não: “888999.”

Đường Điềm: …Chết tiệt, phản xạ có điều kiện!

Chỉ thấy ngón tay anh bấm trên màn hình điện thoại cực nhanh, ngay giây sau, điện thoại trên bàn anh đổ chuông.

Một phút sau, Thẩm Yến Lễ trả lại điện thoại cho cô.

Anh nói: “Có việc thì gọi.”

Đường Điềm lễ phép đáp lại, cất điện thoại vào túi.

Trước khi cô rời đi, anh lại thong thả bổ sung một câu: “Không được xóa.”

Đường Điềm kìm nén sự xấu hổ khi bị nhìn thấu tâm tư, vừa gật đầu vừa nói: “Tất nhiên rồi ạ.”

Cô đẩy xe rời khỏi phòng Thẩm Yến Lễ, ngay khi ra tới cửa liền lập tức xóa số điện thoại anh ta vừa lưu trong máy mình.

Quản gia sẽ định kỳ kiểm tra điện thoại của người giúp việc để xem có lưu số của các vị tiên sinh hay không, rất nghiêm ngặt.

Một tuần nữa cô sẽ trở về nước, sợ đến lúc đó quên mất, nên thà xóa luôn bây giờ cho chắc. Nếu bị phát hiện, nhẹ thì bị trừ lương, nặng thì phải bồi thường vi phạm hợp đồng.

Số tiền lương này cô phải tích góp, tuyệt đối không để bị trừ.

Đường Điềm thản nhiên đẩy xe đến trước cửa phòng Phó Hi, hít sâu vài hơi rồi mới gõ cửa.

Vẫn là Phó Hi mở cửa. Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Cô nói: “Phó tiên sinh, tôi đến đưa bữa tối.”

Phó Hi nghiêng người, nhường chỗ cho cô vào.

Dưới ánh mắt rực cháy của anh, Đường Điềm đẩy xe bước vào phòng.

Cô bước nhanh tới bàn ăn, bên tai là tiếng bước chân Phó Hi đang tiến đến từ phía bên trái.

Cô cảm nhận được khoảng cách giữa hai người rất gần, nhưng không dám quay đầu lại nhìn anh, nhanh chóng bày xong bữa tối.

“Phó tiên sinh dùng bữa ngon miệng.” Nói xong cô liền quay người định rời đi.

Bỗng nhiên, cánh tay phải đang đẩy xe của cô bị Phó Hi nắm lấy.

Anh thấp giọng chất vấn: “Không phải nói là bồi dưỡng tình cảm sao? Bồi dưỡng như vậy đấy à?”

Tim Đường Điềm lệch một nhịp. Đó chỉ là cái cớ cô viện ra để thoát thân.

Cô tìm đại một lý do: “Tôi còn phải mang bữa tối đến phòng Ôn tiên sinh, hơn nữa giờ vẫn đang trong giờ làm, không thể… nói chuyện riêng được.”

Vừa rồi còn đòi cô bồi dưỡng tình cảm, vậy mà lúc này Phó Hi lại buông tay, để cô rời đi.

Anh nói: “Đi làm việc đi.”

Đường Điềm gần như đã quen với tính cách sáng nắng chiều mưa của anh nên cô không dám nấn ná một giây mà lập tức đẩy xe rời khỏi phòng Phó Hi.

Phó Hi kéo ghế ngồi xuống một cách lười nhác, bắt đầu dùng bữa tối, chẳng ai biết rốt cuộc anh đang suy tính điều gì.

Bên ngoài, Đường Điềm không dám nán lại trước cửa phòng Phó Hi dù chỉ một chút, sợ anh lại mở cửa, kéo cô vào…

“Cộc cộc…”

Cô gõ cửa phòng Ôn Thiệu Hàn, không nghe thấy tiếng anh đáp lại. Dường như cửa phòng không đóng hẳn, vẫn đang khép hờ trong tầm mắt cô.

Đường Điềm nghi hoặc gõ thêm lần nữa:
“Ôn tiên sinh?”

Cô chờ hai phút vẫn không có ai trả lời. Chẳng lẽ anh không có trong phòng?

Đường Điềm định đóng cửa lại, lát nữa quay lại sau, nếu món ăn nguội thì đem xuống hâm nóng là được.

“Vào đi.”

Ngay khi cô định đóng cửa, bên trong vang lên tiếng nước chảy cùng giọng nói ôn hòa dễ nghe của anh.

Đường Điềm thầm nghĩ, anh đang tắm sao?

Cô do dự không biết nên vào hay không, nhưng Ôn Thiệu Hàn lại lên tiếng lần nữa, bảo cô vào.

Một lát sau, Đường Điềm đẩy xe thức ăn vào phòng, nhanh chóng bày đồ ăn lên bàn, động tác vừa nhanh vừa dứt khoát.

Từ trong phòng ngủ vang lên tiếng mở cửa phòng tắm, theo sau là tiếng nước chảy và giọng nói ấm áp, dễ nghe của Ôn Thiệu Hàn: “Đường Điềm?”

Bình Luận (0)
Comment