Đường Điềm đang ở trong phòng khách, phản ứng mất một giây rồi mới nhận ra quả thực là Ôn Thiệu Hàn đang gọi tên cô.
Cô tưởng có chuyện gì nghiêm trọng, vội vàng đáp lời anh: “Có chuyện gì vậy, Ôn tiên sinh?”
Anh nói: “Cô qua đây giúp tôi một việc.”
Đường Điềm do dự bước đến cửa phòng ngủ của anh: “Ôn tiên sinh? Có chuyện gì sao?”
Chẳng lẽ bị ngã trong phòng tắm? Nhưng cô không nghe thấy tiếng động nào lớn đến thế.
“Áo choàng tắm của tôi để trên giường, quên không mang vào. Cô giúp tôi lấy vào.”
Giọng anh dịu dàng đến mức khó lòng từ chối được.
Đường Điềm sau chuyện của Phó Hi đã bắt đầu có lòng đề phòng với bọn họ, nhất là người thông minh như Ôn Thiệu Hàn, sao có thể quên mang áo choàng tắm?
Huống chi hoàn toàn có thể đợi cô rời đi, trong phòng chỉ còn mình anh, muốn làm gì chẳng được.
Đường Điềm không tin mình có sức hút đến thế, dù sao nguyên chủ trước kia ra sức quyến rũ họ, phản ứng nhận được cũng chỉ là ghét bỏ và phản cảm.
Chưa kể đến việc cả ba người họ đều chưa từng yêu đương, cô – một người giúp việc – làm sao có thể khiến họ động lòng? Nhưng sau chuyện với Phó Hi, cô đã bắt đầu cảnh giác. Một Phó Hi thôi cũng đã khó đối phó, thêm một người nữa, cô thật sự không chịu nổi.
Một lúc sau, Đường Điềm vẫn bước vào phòng ngủ. Cô cầm lấy chiếc áo choàng trắng trên giường, dùng tay trái che mắt, cúi đầu nhìn xuống đất rồi đi đến phòng tắm.
Cô đứng trước cửa phòng tắm, có chút lúng túng:
“Ôn... Ôn tiên sinh, áo choàng tôi mang tới rồi.”
Phía sau cánh cửa truyền ra giọng nói dịu dàng của Ôn Thiệu Hàn: “Áo choàng treo lên giá treo quần áo cạnh cửa.”
Đường Điềm lập tức bỏ tay xuống. Cánh cửa phòng tắm không có dấu hiệu sẽ mở ra.
Gương mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng lên, vội vàng đáp lời: “Vâng thưa Ôn tiên sinh.”
Cô treo áo choàng lên giá, cảm thấy mình đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Ôn Thiệu Hàn hoàn toàn không có ý đồ gì khác, chỉ đơn giản là nhờ cô mang áo vào.
Đường Điềm cảm thấy bản thân đã trách nhầm Ôn Thiệu Hàn. Sao cô có thể nghi ngờ anh được chứ? Trước đây anh chưa từng có hành vi vượt giới hạn với cô, không những lịch thiệp mà còn âm thầm giúp đỡ cô không ít lần.
“Tôi treo lên rồi, tôi ra ngoài trước. Bữa tối đã dọn lên bàn ăn rồi ạ.”
Từ trong phòng tắm, giọng anh vọng ra: “Vất vả rồi.”
Đường Điềm đáp lại: “Đây là việc tôi nên làm.” rồi rời khỏi phòng ngủ của anh, đẩy xe thức ăn ra khỏi phòng.
Cô đưa xe thức ăn đến cửa thang máy, rồi xuống tầng một tranh thủ ăn tối.
Tại phòng nhỏ tầng một, Đường Điềm đang ăn cơm. Cô từ nhỏ đã có thói quen ăn chậm nhai kỹ, vì điều đó tốt cho dạ dày.
Nhưng vì công việc, hôm nay cô phải ăn nhanh hơn.
Liễu Hiểu Chi đẩy xe lăn tới bên cạnh cô, quan tâm hỏi: “Đường Điềm, mấy hôm nay cô có vất vả quá không?”
Đường Điềm liếc nhìn cô ta: “Tạm ổn.”
Liễu Hiểu Chi nhìn cô với ánh mắt đầy áy náy: “Trước đây tôi đã từng làm khó cô, cho tôi xin lỗi. Cô… cô có thể tha thứ cho tôi không?”
Cô ngồi trên xe lăn, gương mặt xinh xắn nhưng tái nhợt, ánh mắt đầy hối lỗi, dường như thật lòng muốn sám hối với Đường Điềm.
Đường Điềm dừng đũa, nhìn cô khó hiểu: “Cô tính làm gì? Tôi đang ăn.”
Nói xong cô tiếp tục múc cá chình cùng cơm dưới đáy lên ăn. Nhà giàu quả thật khác biệt, cá chình cũng thuộc hàng đỉnh cao. Nếu không phải vì thời gian gấp gáp, cô thật sự muốn từ từ thưởng thức. Đáng tiếc quá.
Liễu Hiểu Chi: “…”
Cô ta cảm thấy như đang sống ở một thế giới khác với Đường Điềm. Trong khi cô ta xúc động đến vậy, mắt Đường Điềm chỉ nhìn thấy đồ ăn?
Không bỏ cuộc, cô lại hỏi: “Vậy… cô có thể tha thứ cho tôi không?”
Đường Điềm không thèm ngước mắt lên: “Không thể.”
Liễu Hiểu Chi: “...Hôm đó lúc tôi bị trẹo chân, cô đã rót cho tôi một ly nước ấm. Chẳng phải cô muốn hóa giải hiềm khích với tôi sao?”
Câu nói của cô ta nhẹ nhàng, nhưng chính sự nhẹ nhàng ấy lại như dao cắt vào lòng người.
Đường Điềm ăn xong, lau miệng bằng khăn giấy:
“Hôm đó nếu là ai khác, tôi cũng sẽ rót một ly nước ấm. Ý tôi là, trong mắt tôi khi ấy, cô chỉ là một người bị thương, không liên quan gì đến cô là ai.”
Cô nhìn thẳng vào mắt Liễu Hiểu Chi:
“Với lại, cô không cần tốn công vô ích với tôi. Đối thủ cạnh tranh thực sự của cô từ đầu không phải là tôi. Quan hệ giữa cô và tôi cũng sẽ không tiến thêm bước nào nữa.”
Liễu Hiểu Chi bị lời cô nói làm chấn động, đến khi Đường Điềm rời khỏi phòng nhỏ, cô ta vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Cô ta biết kế hoạch tiếp cận thất bại, nhưng không ngờ Đường Điềm lại nói những lời như vậy.
Liễu Hiểu Chi không hiểu nổi, tại sao… Đường Điềm lại thay đổi nhiều như vậy so với trước kia?
Đường Điềm đem khay cơm đến khu rửa bát trong bếp, rồi vội vàng lên tầng hai, vào phòng các tiên sinh thu dọn đĩa ăn.
Chỉ là… khi bước vào phòng Phó Hi, ánh mắt nóng rực của anh dán chặt theo từng bước của cô. Dưới ánh nhìn đó, cô vẫn cố gắng bình tĩnh thu dọn bát đĩa.
Anh ngồi trên ghế sofa một cách lười biếng, hỏi cô: “Em mặc size gì? Cả quần áo và giày?”
Đường Điềm không hiểu anh hỏi để làm gì.
“Phó tiên sinh hỏi để làm gì vậy?”
Phó Hi tặc lưỡi: “Thôi khỏi, không hỏi em nữa, anh đi hỏi quản gia.” Kích cỡ quần áo và giày của cô chắc chắn quản gia có ghi lại.
Đường Điềm: “???” Nghe anh nói định hỏi quản gia, cô hoảng loạn vô cùng.
Cô lập tức bước tới trước mặt anh, giật lấy chiếc điện thoại trong tay anh.
Giọng cô run rẩy: “Anh… anh đừng hỏi quản gia. Hỏi tôi là được rồi, tôi sẽ nói.”
Nếu anh đi hỏi quản gia số đo quần áo và giày của cô, thì… thì không bị hiểu lầm mới là lạ! Dù sao cũng chẳng ai lại đi hỏi số đo quần áo của người khác giới.
Tư thế của Phó Hi thì lười nhác nhưng lại đầy bá đạo, anh ngồi trên ghế sofa nhìn cô một lúc, khóe môi nhếch lên nụ cười như thể nắm được điểm yếu của cô.
“Sao vậy? Sợ quản gia hiểu lầm quan hệ giữa anh và em à?”
Đường Điềm không dám thừa nhận, cũng không dám phủ nhận, thật sự không đoán được ý định của anh.
“Dù sao tôi vẫn còn phải làm việc ở đây, phải tuân thủ quy định dành cho người giúp việc. Nếu không… sẽ phải bồi thường vi phạm hợp đồng.”
Phó Hi không bận tâm: “Anh trả em gấp mười lần tiền bồi thường.”
Đường Điềm: “…Quan hệ giữa tôi và Phó tiên sinh chưa thân thiết đến mức đó.”
Phó Hi bật cười, đôi mắt đào hoa cong cong mang theo nụ cười: “Đường Điềm, em tưởng em trốn được sao?”
Giọng nói và ngữ khí của anh tuy lười nhác, không mang theo chút đe dọa nào, nhưng lại khiến cô lạnh sống lưng.
Đường Điềm cố kiềm chế bản năng muốn chạy khỏi phòng: “Tôi…”
Phó Hi dường như không muốn làm cô sợ quá: “Nói đi, size quần áo và giày là bao nhiêu?”
Đường Điềm không trả lời ngay mà hỏi lại: “Phó tiên sinh hỏi size quần áo và giày của tôi làm gì?”
Phó Hi đảo mắt nhìn cô từ đầu đến chân: “Bộ em mặc nhìn rách rưới quá, anh muốn mua cho em cả phòng quần áo và giày đẹp.”
Đường Điềm hít sâu một hơi, biết anh không đùa.
“Không không không, tôi có đủ quần áo và giày rồi. Hơn nữa tôi cả ngày đều ở trong biệt thự, chẳng có dịp nào mặc đồ của mình.”
Nói xong, cô thực sự sợ anh sẽ làm thật. Cô đặt điện thoại của anh lên bàn trà, vội vàng đẩy xe thức ăn rời khỏi phòng anh.
Phó Hi nhìn theo bóng lưng cô, bật cười, tính tình thật bướng bỉnh.
Đường Điềm với tâm trạng rối bời đến phòng Ôn Thiệu Hàn, thu dọn hết đĩa ăn.
Trước khi ra khỏi cửa, Ôn Thiệu Hàn chậm rãi chỉnh lại gọng kính, hỏi cô: “Có tâm sự à?”