Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu

Chương 55

Lưng mỏng của Đường Điềm bị ép sát vào tường, đến tai cũng đỏ ửng cả lên, cô hoàn toàn không đẩy nổi anh ra.

Chỗ này là một góc khuất trong bóng tối, bình thường chẳng ai để ý tới.

"Phó tiên sinh! Mau buông tôi ra." Cô không dám hét to, sợ bị người khác nhìn thấy, vậy chẳng phải càng chứng minh cô đã thành công quyến rũ được Phó Hi rồi sao?

Phó Hi cúi mắt nhìn cô hồi lâu, tay phải nâng cằm cô lên, ép cô phải đối diện với ánh mắt của anh.

Anh cau mày, ánh mắt lạnh lùng: "Vẫn còn muốn trốn nữa không?"

Đường Điềm nghe thấy giọng điệu lạnh như băng của anh, lập tức run rẩy đáp: "Không… không trốn nữa."

Giọng anh trầm thấp: "Mấy ngày trước những gì em nói, là lừa anh đúng không?"

Đường Điềm vội vàng lắc đầu: 

"Tôi nói thật mà, chỉ là muốn xin anh cho tôi chút thời gian, để hiểu rõ giữa hai ta có hợp nhau không. Nếu sau này anh hối hận vì từng ở bên tôi thì... điều đó thật tệ, chuyện tình cảm phải nghiêm túc… nghiêm túc."

Phó Hi: "Ý em là, em đang nghĩ cho anh?"

Đường Điềm nhìn anh bằng ánh mắt đầy chân thành: "Tất nhiên rồi, đâu thể để anh chịu thiệt được."

Phó Hi khẽ cười lạnh, nét mặt thay đổi khiến người khác không khỏi rùng mình.

Ngón tay anh khẽ v**t v* làn da dưới cằm cô: "Cái miệng nhỏ này đúng là lắm lời."

Đôi mắt đào hoa giấu trong bóng tối của anh, ánh nhìn dán chặt vào đôi môi cô.

Đường Điềm không ngừng cố gắng đẩy anh ra, nhưng hoàn toàn không lay chuyển nổi. Người đàn ông này thường xuyên tập gym, sức lực quá mạnh, huống chi Phó Hi còn cao lớn như vậy.

Cô cảm thấy lúc này Phó Hi thật sự rất nguy hiểm, và anh đang dần cúi người xuống…

Đường Điềm vừa sốt ruột vừa xấu hổ, vội vàng nghĩ ra cách, bất chợt kinh hô về phía bên cạnh anh: "Bùi… Bùi tiên sinh!"

Động tác của Phó Hi khựng lại, ánh mắt trở nên âm trầm và lạnh lẽo.

Đường Điềm lập tức cúi người, lách khỏi sự kiềm chế của anh. Đúng lúc đó, thang máy dừng ở tầng hầm, bước ra là Thẩm Yến Lễ và Ôn Thiệu Hàn.

Cô cố gắng che giấu trái tim vẫn còn đập loạn, chào hỏi họ: "Thẩm tiên sinh, Ôn tiên sinh."

Ánh mắt của Thẩm Yến Lễ liếc qua tai cô đang ửng đỏ, mím môi, sải bước về phía xe của mình.

Vừa đi anh vừa nói với cô: "Em lên xe của tôi."

Ôn Thiệu Hàn thì dịu dàng mỉm cười: "Em muốn đi xe ai cũng được."

Ba người này, nếu để Đường Điềm chọn, cô nhất định sẽ chọn Ôn Thiệu Hàn – người không có chút đe dọa nào.

"Xe… xe của Ôn tiên sinh gần hơn, tôi đi xe của Ôn tiên sinh vậy."

Đầu Đường Điềm thậm chí không dám quay về phía Thẩm Yến Lễ, cô chẳng quan tâm đến việc liệu hành động của mình có quá cố ý hay không, trước hết nếu tránh được thì cứ tránh.

Ôn Thiệu Hàn vẫn giữ nụ cười, không hề có phản ứng tiêu cực nào với sự lựa chọn của cô.

Anh nói: "Em ngồi phía sau đi."

Cô gật đầu không do dự. Thường thì cô chẳng bao giờ tự ý ngồi ghế phụ, trừ lần trước trong kiếp trước, khi đi chung xe, tài xế là người đón cuối cùng, chỉ còn chỗ ghế phụ trống nên cô mới ngồi ở đó.

Ôn Thiệu Hàn giữ khoảng cách lễ phép khiến Đường Điềm cảm thấy rất yên tâm.

Cô cúi đầu bước lên xe của Ôn Thiệu Hàn. Qua cửa sổ xe, cô thấy Phó Hi bước lên một chiếc xe sang màu đen, liền vội vã dời mắt đi, lòng vẫn còn sợ hãi.

Xem ra Phó Hi thật sự ăn mềm không ăn cứng, càng ghét việc cô trốn tránh, nhưng cô vẫn phải tránh, vì những cơ hội như ban nãy quá hiếm, có người xung quanh thì anh sẽ không dám làm quá.

Lúc này Đường Điềm hoàn toàn quên mất rằng những lần mang cơm lên tầng hai, cô và Phó Hi gần như cũng chỉ có hai người.

……

Trên đường đến trường bắn, Ôn Thiệu Hàn trò chuyện với cô, không hề có vẻ lạnh lùng hay kiêu ngạo như những công tử quyền thế khác.

Anh còn hỏi cô sau này muốn làm gì.

Đường Điềm hoàn toàn không đề phòng: "Hoặc là tìm công ty nào làm việc, hoặc là mở một cửa hàng nhỏ."

Ôn Thiệu Hàn im lặng chốc lát, rồi hỏi bâng quơ: "Em định về quê mở cửa hàng à?"

Đường Điềm vẫn chưa nghĩ kỹ: "Đến lúc đó rồi tính, tôi vẫn chưa quyết định."

Ôn Thiệu Hàn mỉm cười nói: "Sau này nếu cần tôi giúp gì, cứ gọi điện cho tôi."

Đường Điềm không định giữ số của anh. Chiếc điện thoại anh cho cô mượn, khi về nước cô sẽ lập tức trả lại.

Còn chuyện anh nói sẽ giúp, cô biết chỉ là khách sáo, cô cũng không thể coi là thật, chỉ lịch sự đáp lại một câu cảm ơn.

Hơn mười phút sau, Đường Điềm đi theo họ vào trường bắn. Lần này chỉ có Ôn Thiệu Hàn, Thẩm Yến Lễ và Phó Hi đến, Bùi Giác đang họp trực tuyến ở biệt thự nghỉ dưỡng nên không đến.

Phó Hi hiếm khi không trêu chọc Đường Điềm, còn cô thì luôn tránh né anh.

Thẩm Yến Lễ hôm nay lạnh lùng hơn thường ngày, sắc mặt không đổi, phát nào cũng bắn trúng hồng tâm.

Ôn Thiệu Hàn hỏi cô: "Muốn thử không?"

Đường Điềm lập tức lắc đầu: "Anh chơi đi, tôi ngồi đây chờ."

Ôn Thiệu Hàn không ép cô. Tay súng của anh cũng rất giỏi. Một người ôn hòa như anh, từng phát bắn đều chính xác vào tâm điểm, chưa từng lệch lần nào.

Đường Điềm cũng không rảnh rỗi, thỉnh thoảng đưa nước, giúp họ lấy đồ.

Cả nhóm ở trường bắn hơn hai tiếng, sau đó mới lái xe quay về biệt thự nghỉ dưỡng.

Các vị tiên sinh không hợp khẩu vị với đồ ăn vùng này, hầu như không tới nhà hàng địa phương.

Nói thật, lần trước ở khu trượt tuyết, Đường Điềm đã ăn những món Hoa đắt nhất, nhưng vẫn không thể so sánh được với món ăn do đầu bếp ở biệt thự nghỉ dưỡng làm ra, cách biệt rất rõ.

Chủ yếu là vì đầu bếp họ mời quá giỏi.

Suốt quá trình, sắc mặt của Thẩm Yến Lễ và Phó Hi ngày càng trầm xuống, đặc biệt là lúc quay về, cô lại chủ động lên xe của Ôn Thiệu Hàn.

Thẩm Yến Lễ liếc nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo đến thấu xương, nhưng Đường Điềm vẫn thản nhiên lên xe, hoàn toàn không nhận ra ánh nhìn của anh.

Phó Hi lại khác thường, mặt lạnh băng, không còn trêu chọc Đường Điềm nữa.

Bình Luận (0)
Comment