Trên những tán cây trong khu vườn biệt thự phủ một lớp tuyết mỏng, con đường nhỏ thì đã được dọn sạch sẽ không còn một chút tuyết nào.
Hôm nay thời tiết âm u và lạnh lẽo, mặt trời bị mây đen che khuất, hệt như tâm trạng của hai người đàn ông nào đó.
Thẩm Yến Lễ, Phó Hi và Ôn Thiệu Hàn cùng dùng bữa trưa ở phòng ăn tầng một, Đường Điềm vẫn đứng phía sau Ôn Thiệu Hàn, phụ trách phục vụ bữa ăn cho anh.
Trong một khoảnh khắc tình cờ, Đường Điềm cuối cùng cũng nhận ra sắc mặt quá mức lạnh lùng của Thẩm Yến Lễ và Phó Hi, khiến cô nhìn thôi cũng thấy hoảng. Tối nay còn phải đem cơm lên phòng cho họ, suýt nữa cô đã quên mất chuyện phải tiếp xúc riêng với từng người như vậy.
Tuy nhiên, ngoài việc cố gắng tránh mặt họ ra thì dường như... cô cũng đâu làm gì khiến họ giận? Biết đâu nét mặt khó coi kia không phải vì cô.
Đường Điềm giữ chút hy vọng mong manh, trong khi đó Phó Hi ngồi đối diện đứng dậy. Gương mặt vốn tuấn tú lúc này như phủ một lớp băng lạnh.
Cô suýt nữa chạm mắt với anh ta, vội quay đi, lòng thầm nghĩ: Xong rồi! Thẩm Yến Lễ có phải vì mình hay không thì không chắc, nhưng Phó Hi thì một trăm phần trăm là vậy.
Tối nay đem cơm, cô thậm chí không đủ dũng khí bước vào phòng anh.
Sau khi suy nghĩ thiệt hơn, dùng bữa xong, Đường Điềm liền đi tìm quản gia.
Quản gia thấy cô đứng đó có vẻ bất an, rõ ràng là đến tìm mình.
"Đường Điềm, có chuyện gì sao?"
Đường Điềm do dự một lúc rồi hỏi: "Quản gia, có thể cho một người giúp việc khác cùng tôi đem cơm được không?"
Quản gia tỏ vẻ khó hiểu: "Không kịp việc à?" Cũng đâu đến mức đó, ngoài chuyện đưa cơm lên tầng hai thì hình như chẳng có việc gì khác bận rộn cả.
Đường Điềm gật đầu: "Có thể là do mới tới đây, cơ thể tôi hơi khó chịu. Mấy hôm trước tôi nghĩ mình chịu được, nhưng sáng nay thức dậy lại thấy nhức mỏi. Tôi sợ mấy ngày nữa sẽ bị bệnh, lây cho các tiên sinh, nên muốn để người khác quen việc trước, đề phòng bất trắc."
Quản gia nhìn cô, sắc mặt hồng hào, tinh thần phơi phới, không hề giống người sắp bệnh.
Tuy nhiên, điều cô lo cũng đúng là điểm mấu chốt, chỉ là…
"Chuyện này tôi cần hỏi ý mấy vị tiên sinh, xem họ có đồng ý hay không."
Nghe đến đây, Đường Điềm muốn rút lại lời nói cũng không kịp nữa, chỉ có thể bất an ngồi chờ.
Chẳng mấy chốc, hai vị bác sĩ riêng đến, gọi Đường Điềm vào phòng khách để kiểm tra xem cô có cảm hay không.
Cô sững sờ, hai bác sĩ làm việc rất cẩn thận, kiểm tra toàn diện, còn lấy máu để xét nghiệm.
Trời vừa sẩm tối là có kết quả: ngoài vấn đề khí huyết yếu, cơ thể hoàn toàn bình thường, không mắc bệnh gì cả.
Quản gia đến tìm cô, thông báo kết quả xét nghiệm máu.
Ông cảm thấy vô cùng khó hiểu: "Bác sĩ nói các chỉ số của cô đều bình thường, sao lại thấy không khỏe?"
Quản gia thậm chí không nghi ngờ lời cô nói.
Đường Điềm vô cùng chột dạ, nào ngờ họ phản ứng như vậy, còn gọi cả bác sĩ đến khám cho cô…
Thân thể cô hoàn toàn khỏe mạnh, kết quả kiểm tra tất nhiên cũng vậy. Cô có chút hối hận, biết thế đã không thử cách thoái thác này rồi.
Quản gia lại nói: "Có thể là do khí huyết yếu, mà khí huyết yếu thì cần điều dưỡng bằng thực phẩm. Cô cũng không ở đây lâu, vài hôm nữa sẽ về nước."
"Tôi đã nói với quản gia Lưu rồi, dặn bếp mỗi ngày nấu món bổ dưỡng cho cô."
Đường Điềm nào dám nhận ân huệ này: "Quản gia… thật ra tôi…"
Quản gia lập tức ngắt lời: "Cô cũng đừng vội từ chối, đây là ý của các vị tiên sinh, hơn nữa cũng chẳng tốn công sức gì."
"Quản lý Ngô cũng biết chuyện này, cũng cảm thấy cô làm một mình như vậy khá vất vả, không công bằng. Cô ấy nói sẽ thưởng thêm cho cô."
"Chuyện này không còn cách nào, mấy vị tiên sinh khá khó chiều, nên e là phải làm phiền cô rồi."
Đường Điềm nghe xong thấy vô cùng áy náy, không nên lừa họ rằng mình không khỏe chỉ để trốn việc…
Quản gia thấy cô lo lắng đến mức toát mồ hôi, muốn nói rồi lại thôi, liền bật cười: "Được rồi, nếu mệt thì nghỉ một lát, giờ không có gì bận đâu."
Nhìn bóng lưng quản gia rời đi, Đường Điềm đứng nguyên tại chỗ thật lâu không nhúc nhích. Đến thế giới này, người không có thành kiến với cô ngược lại là hai vị quản gia và chị Ngô, còn đối xử với cô rất tốt.
Cô lấy điện thoại ra xem tin nhắn, từ khi cô xuyên tới đây, cha mẹ của nguyên chủ chưa từng gọi điện cho cô lần nào. Vì nguyên chủ có một người em trai, nên cha mẹ hầu như không quan tâm đến cô. Đặc biệt sau khi tốt nghiệp đại học, cơ bản chẳng gọi lần nào.
Mỗi năm chỉ gọi một lần để đòi tiền, nói là vất vả nuôi cô học đại học, nên mỗi năm cô phải gửi tiền về, sau này em trai kết hôn còn phải để dành cho thằng bé.
Tiền mà nguyên chủ kiếm được, một nửa gửi về nhà, một nửa mới dành cho bản thân.
Đường Điềm nghĩ, tiền hàng năm vẫn nên gửi cho cha mẹ nguyên chủ, sẽ cố định một khoản, coi như báo đáp công ơn nuôi dưỡng và cho cô học đại học. Nhưng… thân thì xa cách, tình cảm cũng nên giữ khoảng cách, như vậy sẽ tốt cho cả đôi bên.
Cô ra sảnh phụ để hít thở không khí, thực chất là để ăn trái cây. Phòng trong khu nhà này không có tủ lạnh, mỗi lần muốn ăn hoa quả đều phải ra sảnh phụ hoặc đến quầy bar.
Tiếng xe lăn của Liễu Hiểu Chi lại vang lên, Đường Điềm tuy không ngoảnh lại nhưng có thể cảm nhận được cô ta đang tiến lại gần.
Cô ta ở cạnh một lúc rồi rời đi.
Không biết có phải vì lời cô nói hôm trước có tác dụng hay không, mấy lần gặp gần đây, Liễu Hiểu Chi thu liễm đi nhiều.
Đường Điềm vẫn không chủ động bắt chuyện, cô và nữ chính tốt nhất là nước sông không phạm nước giếng.
Trời sập tối, do bữa trưa hôm nay dùng khá muộn nên bữa tối cũng được dời lại.
Đường Điềm đẩy xe thức ăn mang cơm tối cho mọi người, vẫn là đưa vào phòng Bùi Giác trước, cả ngày nay hình như anh không xuống lầu.
Cô không khỏi cảm thán, có tiền, có quyền, lại có chiều cao và ngoại hình, còn là tổng tài của tập đoàn lớn, kiêm luôn thân phận ca sĩ. Tài năng như thế mà còn chăm chỉ như vậy, cô hoàn toàn không thể sánh kịp.
Thậm chí Đường Điềm còn cảm thấy không dám tự nhận là kém hơn.
Cô đẩy cửa bước vào, tưởng lại là phòng khách trống không, nhưng Bùi Giác đang đứng quay lưng về phía cô trước cửa sổ sát đất. Cửa sổ hơi hé, hình như đang hóng gió.
“Bùi tiên sinh, buổi tối tốt lành.”
Cô chào xong liền bắt đầu công việc.
Giọng nói trầm thấp từ tính vang lên: “Cô thấy trong người không khỏe?”
Đường Điềm ngạc nhiên dừng động tác trong tay, rồi lại nhanh chóng đặt thức ăn lên bàn.
“Tôi không sao, đã kiểm tra sức khỏe rồi, cơ thể rất khỏe mạnh.”
Anh lại quan tâm đến cô? Điều này còn khiến cô ngạc nhiên hơn cả việc được anh cho danh thiếp.
Bùi Giác nói: “Nếu thấy không khỏe thì bảo người khác san bớt việc cho cô, lương thưởng vẫn giữ nguyên.”
Biểu cảm kinh ngạc của Đường Điềm không giấu nổi, vậy là… người không cho các giúp việc khác đem cơm vào phòng không phải là anh?
“Vâng, cảm ơn Bùi tiên sinh đã quan tâm.”
Cô có chút khó hiểu, nhưng cũng không tiện hỏi. Xem ra Bùi Giác không biết chuyện mấy người kia không cho người khác đưa cơm vào phòng.
Nghĩ kỹ lại cũng đúng, Bùi Giác bận như vậy, sao có thể quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt này. Có lẽ chị Ngô gọi điện cho anh, và ra quyết định dựa vào số đông.
Với tính cách của Bùi Giác, chắc hẳn anh sẽ trả lời kiểu: ‘Sao cũng được’ rất hợp với phong cách ít nói của anh.
Đường Điềm đẩy xe rời khỏi phòng Bùi Giác, thầm nghĩ: Vậy thì ba người đàn ông còn lại không cho người khác đem cơm vào phòng, nên chị Ngô mới quyết định để một mình cô phụ trách, dù sao câu trả lời của Bùi Giác cũng không quá rõ ràng.
Cô đứng trước cửa phòng Thẩm Yến Lễ, lấy hết dũng khí gõ hai cái. Bên trong không có phản hồi, nhưng giống như lần trước ở phòng Ôn Thiệu Hàn, cửa vẫn để mở.
Cô lại gọi hai tiếng “Thẩm tiên sinh”, bên trong vẫn không có động tĩnh.
Chẳng lẽ cũng đang tắm? Đường Điềm vểnh tai lắng nghe, đúng là có tiếng nước chảy trong phòng ngủ.
Cô liền tranh thủ thời gian đẩy xe vào, đặt đồ ăn lên bàn.
Ngay sau đó cất giọng nói vọng vào phòng ngủ: “Thẩm tiên sinh, bữa tối đã đặt trên bàn, mời anh dùng sau.”
Nói xong, cô không dừng lại mà lập tức đẩy xe rời khỏi phòng anh.
Vượt qua được cửa ải Thẩm Yến Lễ, giờ chỉ còn người khiến cô đau đầu nhất – Phó Hi.