Cô điều chỉnh lại cảm xúc căng thẳng, đẩy xe thức ăn đến trước cửa phòng của Phó Hi, đưa tay gõ mấy cái.
“Cửa không khóa.”
Bên trong vọng ra giọng nói lười nhác của Phó Hi, Đường Điềm đẩy cửa bước vào, bước chân nhanh hơn hẳn.
Cô chỉ mong có thể nhanh hơn chút nữa, sợ Phó Hi sẽ tức giận.
Phó Hi ngồi trên sofa, nhìn dáng vẻ lanh lẹ của cô, như thể sợ anh sẽ… ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Anh chậm rãi nhắc nhở:
“Hàn ca không đơn giản đâu, em đừng lại gần anh ấy.”
Đường Điềm không ngờ anh lại nói những lời này, chứ không phải nổi giận.
Tuy cô không hiểu vì sao Phó Hi lại nói vậy, nhưng rõ ràng anh hiểu Ôn Thiệu Hàn hơn cả cô.
Đường Điềm nhìn về phía Phó Hi, tư thế của anh đầy lười biếng, sắc mặt và giọng điệu đều không giống như đang nói dối.
Nhưng… Ôn Thiệu Hàn có đơn giản hay không thì liên quan gì đến cô? Cô đâu có cố ý tiếp cận anh ấy. Sáng nay là bất đắc dĩ, chỉ còn cách chọn xe của một người mà thôi.
“Phó tiên sinh nghĩ nhiều rồi, tôi không cố ý muốn tiếp cận Ôn tiên sinh.”
Phó Hi cười nhạt: “Vậy sao cả đi lẫn về em đều chỉ đi xe của anh ấy? Còn lúc dùng bữa, cũng luôn chủ động đứng sau anh ấy?”
Giọng anh tỏ vẻ chẳng mấy để tâm, nhưng thế nào nghe cũng thấy… có chút ghen.
Đường Điềm đặt đĩa salad rau cuối cùng lên bàn ăn, lùi lại hai bước kéo giãn khoảng cách.
Cô nói: “Đó là công việc của tôi. Dù là phụ trách ai cũng đều như vậy.”
Khóe môi Phó Hi nhếch lên đầy châm chọc: “Nhìn vào không thấy vậy chút nào.”
Đường Điềm biết anh đang ám chỉ cô không chọn anh đầu tiên. Cô thành thật đáp: “Phó tiên sinh… khiến tôi có chút sợ.”
Câu nói ấy khiến gương mặt Phó Hi tối sầm lại. Anh không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ nhìn cô chằm chằm.
Bị ánh mắt của anh dán chặt, Đường Điềm lạnh sống lưng, vội vàng đẩy xe thức ăn rời khỏi phòng anh. May mà hôm nay Phó Hi không ngăn cản cô lại.
Sau đó, cô mang bữa tối đến phòng của Ôn Thiệu Hàn, coi như hoàn thành một nửa nhiệm vụ buổi tối, vì lát nữa còn phải thu dọn khay thức ăn sau khi họ ăn xong.
Đường Điềm xuống lầu ăn tối, quay lại đã là hơn bốn mươi phút sau.
Cô lần lượt vào các phòng thu dọn khay. Kỳ lạ là, Thẩm Yến Lễ không hề liếc nhìn cô lấy một cái.
Ngược lại, Phó Hi thì từ lúc cô bước vào đã dán mắt theo, khiến cô chẳng dám ngẩng đầu nhìn thẳng anh.
Dù vậy, cô vẫn thuận lợi thu dọn xong và rời khỏi phòng anh.
Rời khỏi phòng Ôn Thiệu Hàn, cô vừa đẩy xe vào thang máy đi xuống, trong lòng nghĩ: Có vẻ như Thẩm Yến Lễ đang dần hết hứng thú với mình. Còn Phó Hi… chắc còn phải mất thêm thời gian mới khiến anh thấy chán ghét được.
Tám giờ rưỡi tối, cô tan ca trở về phòng, ngồi trên sofa một lúc, suýt thì quên mất việc phải mang sữa cho Thẩm Yến Lễ.
Khoảng chín giờ mười mấy phút, Đường Điềm hâm nóng một ly sữa, mang lên tầng hai cho anh.
Cô gõ cửa phòng, đợi được phản hồi mới bưng sữa bước vào.
Trong phòng khách không có ai, cô định đặt sữa lên bàn thì bóng dáng cao lớn của Thẩm Yến Lễ từ phòng ngủ bước ra.
Đường Điềm đang cúi xuống đặt ly sữa, thấy anh xuất hiện, cô nở nụ cười lễ phép:
“Thẩm tiên sinh, sữa anh muốn tôi đã mang tới.”
Nụ cười của cô mang đậm chất chuyên nghiệp, Thẩm Yến Lễ thì ánh mắt lạnh lùng, yên lặng nhìn cô.
Đường Điềm cảm thấy có gì đó không đúng, vừa quay người đã định chạy ra khỏi phòng!
Nhưng cổ tay bị anh nắm chặt, chưa kịp phản ứng lại cô đã bị nhấc bổng lên. Đến khi mở mắt ra lần nữa, cô đã bị anh vác lên vai.
Cô sợ đến mức không dám cử động, luống cuống nói: “Thẩm tiên sinh! Mau thả tôi xuống!”
Thẩm Yến Lễ vác cô đi vào phòng ngủ.
Anh quả thật thả cô xuống… nhưng là trên chiếc giường mềm mại tỏa ra mùi hương trầm từ người anh.
Cô vừa mới chạm lưng vào đệm, chưa kịp ngồi dậy thì cơ thể rắn chắc của Thẩm Yến Lễ đã đè lên, mặt đối mặt, mũi chạm mũi.
Đôi mắt đen sâu thẳm ấy đã sớm chìm trong u tối, giờ đây không hề che giấu mà phơi bày trọn vẹn trước mắt Đường Điềm.
“Ngay trước mặt tôi, lại dám ngồi lên xe của người khác, em to gan thật đấy.”
Giọng anh còn nguy hiểm gấp mười lần khi Phó Hi thay đổi tâm trạng.
Câu nói ấy khiến tim Đường Điềm đập loạn. Dù cô có cố đẩy anh, anh cũng không hề nhúc nhích.
Cô run giọng nói: “Tôi… tôi đã từ chối anh rồi mà.”
Thẩm Yến Lễ cắn nhẹ vành tai cô, giọng trầm thấp đầy lạnh lẽo: “Không ngoan chút nào.”
Hơi thở nóng bỏng và môi mỏng lướt qua khiến toàn thân cô run rẩy.
“Thẩm… Thẩm… Thẩm tiên sinh…”
Chữ “sinh” vừa ra khỏi miệng, tầm nhìn cô tối sầm, đôi môi mềm mại đã bị anh hôn lấy. Anh dịu dàng mà đầy chiếm hữu, không xâm chiếm khoang miệng, chỉ dùng môi mỏng dán chặt lên môi cô.
Đôi mắt Đường Điềm trợn tròn vì sợ, đôi môi và hơi thở nóng bỏng của anh như đang bao phủ lấy toàn bộ cô.
Mặt cô đỏ bừng, đưa tay đẩy anh, nhưng hai tay lại bị anh giữ chặt ép xuống giường. Cùng lúc đó, anh tách môi cô ra, lưỡi chạm vào lưỡi, lập tức thay đổi từ dịu dàng sang mãnh liệt.
Anh v**t v* bàn tay mềm mại của cô, bàn tay ấy giờ bị thiêu đốt bởi ngọn lửa của anh.
Trong nụ hôn nồng cháy ấy, đầu óc Đường Điềm dần mơ hồ, thi thoảng bật ra tiếng phản kháng yếu ớt, lại vô tình trở nên quyến rũ.
Âm thanh đó khiến Thẩm Yến Lễ càng hôn thêm say đắm.
Cô gần như nghẹt thở, anh mới chịu buông môi cô ra và hôn lên cằm cô.
“Ưm… Thẩm… Yến Lễ… đừng hôn nữa…”
Giọng cô run rẩy, khi anh hôn lên cổ, nơi ấy quá nhạy cảm khiến cô không chịu nổi.
Nhưng giây tiếp theo, anh thật sự không hôn nữa. Thẩm Yến Lễ xoay người cao lớn lại, kéo cô vào lòng, để hai người nằm nghiêng mặt đối mặt.
Anh nhìn đôi mắt vẫn còn mơ màng của cô, khẽ hôn lên môi cô một lần nữa.
Chiếc áo mỏng màu lam nhạt bị kéo lên, để lộ một đoạn eo thon trắng mịn.
Một món đồ vải nhỏ rơi xuống giường.
Đường Điềm khẽ "ưm" một tiếng, cảnh tượng trong giấc mơ hôm ở phòng vẽ lại một lần nữa trở thành hiện thực, rõ ràng đến mức khiến cô không thể chịu nổi.
Thẩm Yến Lễ hôn cô càng sâu, hơi thở dồn dập, như muốn nuốt lấy âm thanh yếu ớt của cô, nụ hôn ấy đầy đắm say.
Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, phá tan bầu không khí nóng bỏng trong phòng.
Thẩm Yến Lễ mở mắt, nhìn khuôn mặt Đường Điềm ửng hồng đầy quyến rũ, sắc mặt anh lạnh đi, tắt điện thoại rồi lại cúi xuống hôn tiếp.
Nhưng chưa đầy một lúc, điện thoại lại đổ chuông. Anh đứng dậy tắt nguồn.
Lúc anh đang tiếp tục “ăn” lấy môi lưỡi cô, thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
“Lễ ca? Sao anh lại tắt máy? Tôi nghe thấy chuông reo bên trong. Tôi mới sáng tác xong một bản nhạc, anh nghe thử xem có hợp với anh không?”
Không ai trả lời, Phó Hi vẫn tiếp tục gõ cửa, như thể nếu không mở anh sẽ không chịu thôi.
Thẩm Yến Lễ buông môi cô ra, sắc mặt lạnh lẽo như muốn đánh người ngoài cửa.
Anh khàn giọng hôn lên vành tai cô: “Đợi tôi một lát.”
Bàn tay to lớn của anh rút khỏi áo cô, xuống giường khoác áo khoác ngoài.
Anh lạnh mặt mở cửa. Phó Hi từ trên xuống dưới đánh giá anh.
“Anh mặc áo khoác trong phòng à?”
Cánh cửa phòng ngủ đã đóng lại. Đường Điềm dần tỉnh táo khỏi cảm xúc hỗn loạn ban nãy. Cô đỏ mặt, ngồi dậy trên giường, tay run rẩy nhặt lấy món đồ nhỏ, lúng túng không biết mặc thế nào. Cô phát hiện mình vẫn còn mặc áo len.
Cô vội vàng cởi áo len lam nhạt, quay lưng về phía cửa, cầm món đồ nhỏ lên mặc vào.
Đầu óc cô rối tung, môi và đầu lưỡi bị Thẩm Yến Lễ hôn đến đỏ rực.
Vì vậy, cô hoàn toàn không nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ bị mở ra.