Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu

Chương 62

Người giúp việc đẩy xe thức ăn vào phòng. Tuy Đường Điềm đã nói là sẽ không có chuyện gì, nhưng việc này lại không thông qua quản gia, Thẩm tiên sinh cũng không hay biết, trong lòng cô ta có chút lo lắng bất an.

Cô ta bước vào, Thẩm Yến Lễ ngước mắt lên, khuôn mặt tuấn tú không lộ nhiều biểu cảm, chỉ là đôi mắt đen sâu thẳm kia còn lạnh hơn cả tuyết ngoài trời.

Người giúp việc không nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt anh: "Thẩm tiên sinh, cô Đường bận quá nên không tới được, tôi mang bữa tối tới cho anh."

Giọng điệu của Thẩm Yến Lễ vẫn bình thản: "Ừ."

Đợi người giúp việc đẩy xe rời khỏi phòng, Thẩm Yến Lễ nhìn chằm chằm vào chiếc thẻ đen trên bàn trà, bỗng bật cười khẽ, chỉ là nụ cười đó khiến người ta rợn cả sống lưng.

"Gan cũng to thật."

Lúc này, Đường Điềm đang đẩy xe thức ăn bước vào phòng của Phó Hi, chính anh là người mở cửa cho cô.

Phó Hi kín đáo quan sát tình trạng của cô, trông cô không có vẻ gì là quá mệt mỏi. Có vẻ… Thẩm Yến Lễ chưa làm gì quá đáng, chỉ là… anh không biết Đường Điềm đã đồng ý làm bạn gái Thẩm Yến Lễ chưa.

Nghĩ đến chuyện đó, anh cảm thấy vô cùng khó chịu. Tại sao cô không chịu làm bạn gái anh?! Lại đi đồng ý với Thẩm Yến Lễ chứ? Anh có điểm nào thua kém anh ta?

Phó Hi lại để ý thấy cô đang mở tủ dưới cùng của xe thức ăn, bên trong có một chiếc túi đựng trang sức, trông khá quen, là logo của một thương hiệu xa xỉ.

Cánh cửa tủ nhanh chóng bị cô đóng lại, giống như sợ bị anh nhìn thấy.

Đường Điềm quả thật đang đề phòng Phó Hi, sợ rằng anh sẽ ghen rồi làm chuyện bốc đồng, nên mới cẩn thận đặt ở tầng dưới cùng, lấy xong đồ thì đóng ngay lại.

Nhưng cô không ngờ anh vẫn thấy được.

Phó Hi cười nhạt: "Ai tặng em trang sức vậy?"

Đường Điềm giả vờ ngơ ngác: "Trang sức gì cơ." Mắt anh cũng thật tinh quá đi! Liếc một cái mà cũng nhìn ra được!

Phó Hi bước tới, mở cánh cửa tủ xe đẩy, lấy chiếc túi trang sức ra, đặt mạnh lên phần nhiều dầu mỡ nhất của xe, hận không thể ném nó thẳng vào món ăn đang ngập mỡ.

Anh không nói gì, chỉ im lặng cúi mắt nhìn cô.

Đường Điềm vội lấy khăn giấy ra định lau sạch hộp trang sức, nhưng bị một bàn tay to gầy với các khớp xương rõ ràng cướp lấy trước.

Phó Hi cau mày, khuôn mặt điển trai thoáng vẻ lạnh lùng: "Gấp gáp thế à?"

Cô vội vàng nói: "Anh mau đưa cho tôi, đây là tấm lòng của người ta, không thể để hỏng được."

Phó Hi càng thêm ghen, nghiến răng nói từng từ: "Ai__tặng__đấy?"

Đường Điềm cố nhảy lên giành lại hộp trang sức, nhưng Phó Hi cao hơn cô nhiều, giơ lên cao, cô hoàn toàn không với tới được.

"Đó là chút tấm lòng của Ôn tiên sinh tặng cho tôi."

Phó Hi đã đoán được là Ôn Thiệu Hàn, chỉ là cô gái ngốc này lại không nhận ra ý đồ của cậu ta.

"Ôn Thiệu Hàn à? Cậu ta tặng quà thì em nhận, còn anh tặng thì em làm mặt như thấy ma vậy?"

Đường Điềm bị câu sau của anh làm vừa buồn cười vừa bất lực: 

"Ôn tiên sinh tặng món quà này không có ý gì cả, anh ấy còn nói không đắt. Còn anh định tặng tôi cả xe quần áo, tất nhiên tôi không thể nhận được. Nếu để quản gia hay người khác biết thì... tôi có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch."

Dù sao thì, ông chủ nhà nào lại vô duyên vô cớ tặng nhân viên cả xe quần áo? Như vậy chẳng khác nào công khai thừa nhận có quan hệ yêu đương.

Phó Hi cười khẩy: "Em có biết giá rẻ nhất của thương hiệu này là bao nhiêu không?"

Anh hờ hững mở hộp trang sức ra nhìn rồi hỏi.

Đường Điềm không rành về hàng hiệu, lại càng không biết mấy thương hiệu xa xỉ trong thế giới hư cấu này. Trong ký ức của nguyên chủ cũng biết nhiều hãng lớn, nhưng không có thương hiệu trước mắt.

Cô khẽ lắc đầu: "Bao nhiêu?"

Cô biết khi nãy Ôn Thiệu Hàn nói "không đắt" chắc chắn không phải nghĩa đen. Người như anh ấy, nói "không đắt" có lẽ là mấy nghìn tệ, mà với một người bình thường như cô thì đã là đắt đỏ lắm rồi.

Phó Hi đóng nắp hộp trang sức lại, nói bằng giọng điệu bình thường: "Ít nhất cũng sáu, bảy trăm nghìn. Cái này chắc tầm hơn một triệu."

Đường Điềm hít mạnh một hơi, biểu cảm ngơ ngác vì sốc.

Giọng cô cao lên: "Gì cơ?! Anh nói cái này bao nhiêu?!"

Phó Hi bị phản ứng của cô chọc cười, dùng tay còn lại véo má cô, cười tít mắt:
"Anh nói, sao em đáng yêu vậy chứ."

Đường Điềm hất tay anh ra, chưa được mấy giây anh lại sán đến, véo má bên phải của cô.

Thấy không đẩy ra được, cô cũng không còn tâm trí để chống cự, chỉ muốn xác nhận lại giá trị của hộp trang sức.

Hơn… hơn một triệu! Đôi mắt đen láy của Đường Điềm mở to đầy kinh ngạc.

Phó Hi không có lý do gì để lừa cô, khả năng cao là thật.

Cô tranh thủ lúc anh không để ý giành lại hộp trang sức, lập tức kiểm tra kỹ phần đáy túi có dính dầu mỡ không. May mắn là sau khi lau cẩn thận, phần đáy túi không có dấu vết gì.

Biết được giá trị trang sức bên trong lên đến cả triệu, cô còn chẳng dám cầm mạnh tay.

Đường Điềm giơ tay đánh vào tay anh một cái, trách mắng: "Suýt nữa thì dính dầu, nếu mà dính tôi không đền nổi đâu."

Dù chỉ là cái túi đựng hộp trang sức, nếu bị làm bẩn, cô biết đi đâu mà tìm được một cái túi hàng hiệu đắt đỏ như vậy để thay?

Phó Hi bị cú đánh ấy làm cho càng vui, khuôn mặt tuấn tú càng hiện rõ nụ cười rạng rỡ. Bị đánh mà anh cảm thấy đó là yêu thương, nhất là người đánh là Đường Điềm mềm mại đáng yêu, chẳng khác gì một trò chơi tình ái.

"Cậu ta tặng em rồi thì món quà đó em muốn xử lý sao chẳng được."

Đường Điềm vẫn đang kiểm tra xem bên trong có bị dính dầu không. Thật ra tay của Phó Hi rất sạch, nhưng cô vẫn thấy không yên tâm.

Nghe thấy anh hỏi như vậy, cô liền đáp: "Quá đắt, lát nữa tôi sẽ trả lại cho anh ấy. May mà anh nói tôi mới biết."

Phó Hi lập tức xua tan mọi cảm xúc tiêu cực, cười tươi rói: "Nhận quà của cậu ta làm gì? Anh có món còn tốt hơn, đắt hơn, thực tế hơn tặng em."

Đường Điềm lúc này chỉ lo nghĩ làm sao ra khỏi phòng Phó Hi để trả lại quà cho Ôn Thiệu Hàn.

Nên lời Phó Hi nói chỉ vào tai này rồi ra tai kia.

Nhưng cô vẫn bắt được trọng tâm câu nói của anh, vội nói: "Anh đừng tặng tôi gì cả, tôi thực sự không cần đâu."

Phó Hi đã hiểu rõ tính cách của cô, không định tiết lộ sớm: "Không sao, anh chỉ tiện miệng nói thôi."

Nghe vậy, Đường Điềm mới yên tâm, đặt đĩa salad cuối cùng lên bàn ăn.

"Phó tiên sinh, mời anh dùng bữa."

Cô đẩy xe thức ăn định rời đi, tay vẫn xách theo chiếc túi trang sức mà giờ đây như nặng cả ngàn cân.

Phó Hi giữ chặt cổ tay cô, đứng chắn lối đi, cúi người áp sát.

Ánh mắt sâu thẳm của anh dừng lại trên đôi môi cô, giọng trầm thấp vang lên: "Không thưởng cho anh à?"

Bình Luận (0)
Comment