Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu

Chương 63

Động tác áp sát đột ngột của anh khiến Đường Điềm hoảng hốt lùi nhanh về sau: “Thưởng… thưởng cái gì cơ?”

Cô có một thói quen không tốt, cứ hễ hoảng loạn là dễ bị nói lắp, từ kiếp trước đến giờ vẫn chưa sửa được.

Phó Hi mạnh mẽ siết eo cô lại, như thể không thể kiềm chế được h*m m**n gần gũi, trực tiếp nhấc cô lên khỏi mặt đất.

Anh cúi đầu nhìn chăm chăm vào đôi môi mềm mại của cô, giọng khàn khàn nặng nề: “Anh muốn hôn em.”

Đường Điềm lập tức giãy giụa vài cái, cảm nhận được điều gì đó, mặt cô đỏ bừng lên vì xấu hổ, không dám động đậy nữa.

“Phó… Phó tiên sinh, anh thả tôi xuống trước đi, chúng ta đã hẹn là bốn tháng sau mà…”

Phó Hi nghe cô dùng từ “chúng ta” thay vì “tôi với anh”, tâm trạng liền trở nên rất hài lòng.

Giọng anh khàn khàn, cọ nhẹ sau gáy cô không thể kìm nén: 

“Phải để anh có điều gì đó để mong chờ chứ, nếu không… anh sợ mình sẽ không nhịn nổi nổi một tháng đâu, sẽ muốn em ngay lập tức.”

Hơi thở nóng bỏng cùng đôi môi anh lướt nhẹ trên làn da mẫn cảm khiến Đường Điềm như bị k*ch th*ch ở mọi điểm. Cô… cũng đang phải gắng gượng chịu đựng cảm giác khó chịu lan tỏa khắp cơ thể.

Lông mi cô run rẩy khi nghĩ đến: Sao hai người đàn ông này… ai cũng giỏi dụ dỗ đến vậy?

Đường Điềm biết nếu tiếp tục thế này, chắc chắn sẽ lại mất kiểm soát một lần nữa.

Cô run giọng hỏi: “Vậy… phải làm sao đây?”

Cô thực sự không thể chống đỡ nổi sự mãnh liệt của họ, nhất là khi cô chưa từng yêu ai, cơ thể lại nhạy cảm như vậy.

Điều quan trọng là hai người này đều cao ráo, đẹp trai, thân hình rắn chắc, lại còn sạch sẽ… Cô cũng là phụ nữ, có cảm xúc, có h*m m**n, chỉ là lý trí vẫn đang kháng cự. Nhưng sự cám dỗ đến mức cực hạn như thế… thực sự quá khó để chịu đựng.

Đôi môi Phó Hi miết mạnh lên vành tai rồi cổ cô, nếu không phải cô đang bị anh giữ chặt trong lòng, e rằng đã không thể đứng vững.

Anh lấy túi trang sức từ tay cô đặt sang một bên, rồi đưa ra điều kiện: “Mỗi tuần cho anh hôn một lần.”

Đường Điềm không đồng ý: “Không… không được.”

Giọng Phó Hi tối lại: “Đường Điềm, anh biết em đang nghĩ gì. Anh chịu nhịn là vì anh thích em rất nhiều, đừng ép anh phải quá đáng.”

Nghe vậy, tim Đường Điềm đập thình thịch, da thịt càng đỏ bừng rõ rệt.

“Vậy… hai tháng hôn một lần?”

Phó Hi đặt một nụ hôn lên cổ cô: “Một tháng một lần, đây là giới hạn của anh.”

Đường Điềm còn đang do dự thì Phó Hi tiếp tục: “Anh không đùa giỡn với em. Anh muốn làm bạn trai chính thức của em…”

Anh vừa nói vừa ngậm lấy d** tai cô, đầu lưỡi khẽ khiêu khích, khiến cô phát ra tiếng rên nhẹ không nhịn nổi, thân thể cũng mềm nhũn trong vòng tay anh.

Phó Hi gần như không thể kìm chế.

Giọng anh cực thấp, vừa thì thầm vừa tiếp tục trêu đùa tai cô: “… Sau đó làm chồng em nữa.”

Đường Điềm cố gắng chịu đựng cảm giác ướt nóng từ tai và sau gáy, cuống cuồng gật đầu đồng ý, không thể chống đỡ được nữa:

“…Vậy thì… một tháng một lần.”

Phó Hi vẫn không chịu buông cô ra, môi nóng bỏng như châm lửa, từ sau gáy miết dần lên đến khóe môi cô.

Anh ép môi lên mép môi cô, hơi thở nóng rực đến đáng sợ.

Anh nói: “Hôm nay là tháng đầu tiên.”

Đường Điềm vừa mở miệng định nói gì thì đã bị anh chặn lại bằng một nụ hôn sâu, khi đầu lưỡi anh chạm vào lưỡi cô, cánh tay siết chặt quanh eo cũng lập tức thu lại.

Yết hầu Phó Hi khẽ động, anh không thể kìm nổi mà phát ra một tiếng rên gợi cảm, điên cuồng cuốn lấy lưỡi cô.

Đường Điềm ngửa đầu, hé môi, bị hôn đến mơ hồ mềm nhũn, thậm chí không nhận ra mình đã bị anh ép vào tường từ lúc nào.

Chỉ khi anh ngậm trọn lấy lưỡi cô, siết chặt gáy cô, hôn đến mức không biết mệt…

Cô mới yếu ớt kéo cánh tay anh, cố gắng khiến anh buông ra.

Phó Hi như muốn nuốt trọn cô, si mê đến vô độ.

Không biết đã hôn bao lâu, động tác của anh cuối cùng cũng chậm lại, lưu luyến buông tha cho lưỡi cô.

Phó Hi nhìn vào đôi mắt long lanh như mộng xuân của Đường Điềm, giống hệt như trong giấc mơ anh từng thấy.

Giọng anh khàn khàn: “Anh muốn nghe em gọi một tiếng ‘chồng’.”

Đặc biệt là cảnh trong mơ đó — khi cả hai đều mất kiểm soát, cô cũng nhìn anh bằng ánh mắt vừa yếu ớt vừa gợi cảm như vậy và nói: Chồng ơi, hôn hôn.

Nhìn cô hé môi, đưa đầu lưỡi đỏ au ra xin được hôn…

Giấc mơ đó khiến anh phát điên.

Phó Hi không thể quên cảm giác trong mộng, chân thực đến mức như sắp thành hiện thực.

Đường Điềm mơ màng đẩy anh ra, dù không đẩy nổi.

Cô nói: “Em… em phải đi rồi. Phi Phi chắc đã ra khỏi phòng của Thẩm tiên sinh, em ở đây lâu quá sẽ bị hiểu lầm.”

Phó Hi bật cười trầm thấp, xem ra… Đường Điềm chưa nhận lời làm bạn gái của Thẩm Yến Lễ.

Anh lại cúi xuống m*t lấy lưỡi cô thêm vài lần nữa, rồi mới chịu buông tha.

“Sợ bị hiểu lầm với anh đến vậy sao?”

Đường Điềm lắc đầu, anh đặt cô xuống đất, cô vừa quay người suýt nữa không đứng vững, lập tức bị anh ôm chặt từ phía sau.

Phó Hi hỏi nhỏ bên tai: “Sao lại nhạy cảm như vậy? Chỉ một nụ hôn đã khiến em suýt không đi nổi rồi.”

Thật khó tưởng tượng… sau này anh còn có thể mất kiểm soát đến mức nào.

Đường Điềm không dám giãy giụa, vội vàng lấy lại tỉnh táo.

“Em phải đi rồi, anh… anh đừng…”

Phó Hi giữ đúng lời, buông tay cô ra, nhìn cô xách túi trang sức, đẩy xe đồ ăn vội vội vàng vàng rời khỏi phòng anh.

Khi cửa phòng đóng lại, anh cúi đầu nhìn thoáng qua.

“Mk, thật là khó chịu.”

Đường Điềm vừa ra khỏi phòng Phó Hi liền rút mấy tờ khăn giấy lót bên dưới, nhanh chóng đặt túi trang sức vào ngăn cuối cùng của tủ xe đẩy.

Sau đó cô đẩy xe ra chỗ cầu thang, may mà thang máy chỉ có xe đẩy, không thấy bóng dáng của Phi Phi, nếu không đôi môi bị hôn đến đỏ rực này sẽ rất dễ bị phát hiện.

Cô lấy lại túi trang sức rồi cũng xuống lầu.

Đường Điềm về phòng trước, giấu túi trang sức đi, lát nữa sẽ lên thu dọn khay ăn rồi trả lại đồ cho Ôn Thiệu Hàn.

Quá quý giá rồi, cô phải cất giữ cẩn thận.

Vài phút sau, Đường Điềm đứng ở máy lọc nước rót nước uống, vừa uống được mấy ngụm thì tình cờ bị Phi Phi nhìn thấy.

Phi Phi thắc mắc: “Đường Điềm, sao nãy tôi không thấy cô đi xuống?”

Đường Điềm đáp: “Tôi xuống trễ hơn cô một chút.”

Phi Phi không nghĩ ngợi gì thêm, lại nhìn thấy môi cô đỏ au.

“Môi cô bị bỏng à?”

Đường Điềm gật đầu: “Nãy uống nước có hơi lơ đễnh, suýt bỏng lưỡi.”

Phi Phi lo lắng: “Cô không sao chứ? Có cần bôi thuốc không?”

Đường Điềm lắc đầu: “Không sao đâu, một lát là hết.”

Phi Phi cũng không nói thêm gì nữa.

Đường Điềm không hỏi cô ấy về phản ứng của Thẩm Yến Lễ, thấy Phi Phi vẫn bình thường, rõ ràng là Thẩm Yến Lễ không tức giận - giống như cô đã dự đoán.

Tảng đá trong lòng cô cuối cùng cũng rơi xuống, Phó Hi so với Thẩm Yến Lễ… dễ đối phó hơn nhiều.

Bình Luận (0)
Comment