Ít nhất thì Phó Hi thật sự biết cách thỏa hiệp, còn… Thẩm Yến Lễ thì không như vậy, anh thật sự… sẽ nuốt trọn cô đến không còn gì.
Đường Điềm nghĩ, giờ chỉ còn chưa đầy bốn tháng nữa, sau khi từ chức thì cô sẽ an toàn thoát khỏi cốt truyện, cũng có thể tránh xa Thẩm Yến Lễ và Phó Hi.
Cô mong mỏi đến ngày rời đi thật nhanh, nếu không… đừng nói là Thẩm Yến Lễ và Phó Hi, dưới sức hấp dẫn mãnh liệt như thế này, ngay cả bản thân cô cũng chưa chắc giữ được lý trí.
Đường Điềm thầm nghĩ: Thật là làm khó cô mà.
Bốn mươi phút sau, Đường Điềm thấy Phi Phi lên tầng hai, cô lại đợi thêm một chút, chờ Phi Phi đi vào phòng Thẩm Yến Lễ. Nếu không để người ta thấy chỉ có cô được Ôn Thiệu Hàn tặng quà thì thật khó xử.
Tuy cô biết Ôn Thiệu Hàn không có ý gì với mình, nhưng cũng sợ bị hiểu lầm, chuyện này rất khó giải thích rõ ràng.
Đường Điềm đợi Phi Phi vào phòng rồi mới xách túi trang sức lên tầng hai, cẩn thận nhét vào ngăn dưới cùng của xe đẩy đồ ăn.
Khi đến phòng Ôn Thiệu Hàn để thu dọn khay thức ăn, cô tranh thủ thời gian thu dọn nhanh gọn, tháo găng tay ra, dùng khăn giấy lau sạch tay.
Lúc này mới mở tủ ra, lấy túi trang sức đặt lên bàn trà trong phòng khách.
Ôn Thiệu Hàn đang ngồi trên ghế sô pha, liếc mắt nhìn chiếc túi trang sức đặt lên bàn, đưa tay đẩy nhẹ gọng kính viền vàng.
Anh dịu dàng nhìn cô, hỏi: “Không thích kiểu dáng này à?”
Đường Điềm lắc đầu: “Tôi rất thích, nhưng… món quà quá đắt, tôi không thể nhận.”
Anh khẽ lặp lại: “Quá đắt?”
Cô gật đầu: “Dù mấy hôm nay tôi có phụ trách đưa đồ ăn cho mọi người, nhưng bên phía quản gia cũng đã nói sẽ trả thêm thù lao, tôi không thể nhận món quà đắt tiền như vậy nữa.”
Ôn Thiệu Hàn im lặng một lúc rồi hỏi: “Em tra giá của thương hiệu này à?”
Đường Điềm đương nhiên không thể kéo Phó Hi vào chuyện này, cô gật đầu: “Tôi dùng điện thoại tra thử, giá của nó làm tôi giật mình.”
Anh dịu dàng cười: “Sợ em không chịu nhận, nhưng cuối cùng vẫn bị em phát hiện rồi.”
Nhìn vẻ mặt anh hơi thở dài, Đường Điềm cảm thấy có chút áy náy, chỉ là món quà này thật sự quá đắt đỏ.
Cô cười nói: “Đợi khi về nước, tôi sẽ làm món tráng miệng mời anh.”
Ôn Thiệu Hàn vốn thích đồ ngọt, đúng lúc kiếp trước cô cũng rất thích làm bánh.
Khuôn mặt thanh tú và nhã nhặn của anh vẫn bình thản như cũ.
Anh nói: “Được, anh chờ thử tay nghề của em.”
Đường Điềm khiêm tốn nói: “Anh đừng kỳ vọng nhiều quá, chỉ là ăn thử thôi.”
Ôn Thiệu Hàn nhìn túi trang sức trên bàn trà, tiếc nuối nói:
“Sợi dây chuyền này là anh chọn riêng cho em, nếu em không nhận, thì anh chỉ có thể vứt nó đi.”
Đường Điềm: “!”
“Vứt… vứt đi?!”
Anh đỡ gọng kính, nói với cô:
“Ừ, anh không có bạn gái, không có bạn khác giới, người nhà anh thì đã có quà khác rồi, mà họ cũng không thích kiểu này.”
Đường Điềm sốc nặng: “Sao anh không trả lại?”
Ôn Thiệu Hàn bật cười: “Đã mua rồi thì đâu còn lý do gì để trả lại?”
Dường như sợi dây chuyền giá hơn một trăm vạn kia, sau khi bị Đường Điềm từ chối nhận, đương nhiên sẽ bị vứt đi.
Đường Điềm nhìn chằm chằm sợi dây chuyền trên bàn, cảm giác bản thân như phạm tội vậy, hơn trăm vạn mà nói vứt là vứt…
Ôn Thiệu Hàn dường như đã nắm được điểm yếu của cô: “Nên em cứ nhận đi, sợi dây chuyền này rất hợp với em.”
Lúc cô đứng trước cửa phòng Ôn Thiệu Hàn lần nữa, trên tay vẫn cầm túi trang sức.
Đường Điềm đã bị anh thuyết phục, cô nhận lấy sợi dây chuyền, cúi đầu nhìn chiếc túi trong tay, cảm giác như cầm cả hơn trăm vạn vậy…
Cô cẩn thận cất vào ngăn cuối của xe đẩy, gõ cửa, trong phòng dường như Phó Hi đang đợi, ngay giây sau cánh cửa đã mở ra.
Dưới ánh nhìn nóng rực của anh, cô đẩy xe vào phòng.
Cô không nhận ra, cửa phòng Ôn Thiệu Hàn bên cạnh vẫn hé mở, anh đứng trong đó, trông thấy cuối cùng cô đi vào phòng của Phó Hi.
Dáng người cao lớn sau cánh cửa, ánh sáng lờ mờ hắt lên gương mặt điển trai mà lạnh lùng của anh, kính phản chiếu ánh sáng, làm mờ ánh mắt của anh.
Trong phòng Phó Hi, Đường Điềm vừa thu dọn bàn ăn, vừa tránh né ánh mắt như dã thú đang rình mồi của anh.
Cô vội vàng dọn dẹp, muốn rời đi càng sớm càng tốt.
Vừa xoay người tháo găng tay, tay phải đã bị bàn tay nóng rực của anh giữ lấy.
Phó Hi mân mê lòng bàn tay mềm mại của cô, cảm giác khiến anh mê đắm.
Đường Điềm vội rút tay lại, nhưng anh giữ rất chặt, không để cô rời đi nhanh như vậy.
Phó Hi như chìm đắm trong tình yêu, giọng trầm trầm: “Ở lại thêm chút nữa.”
Đường Điềm vội nói: “Bên ngoài còn có Phi Phi đang đợi.”
Phó Hi thấy cô vội vàng muốn rời đi, tuy không vui nhưng cũng không muốn ép cô quá đáng.
Cô thấy anh buông tay, thầm thở phào nhẹ nhõm, Phó Hi quả thật dễ thoát thân hơn Thẩm Yến Lễ.
“Chào anh, Phó tiên sinh, chúc ngủ ngon.”
Nói xong, cô nhanh chóng đẩy xe rời khỏi phòng anh.
Phó Hi thấy khó chịu cực kỳ, chẳng ai nói yêu đương lại bức bối như thế này.
Anh suy nghĩ một lúc, mở điện thoại tìm kiếm: “Bạn gái luôn muốn tránh xa tôi, phải làm sao?”
Kết quả tìm được chẳng có cách nào hữu ích, anh úp điện thoại xuống bàn, trong lòng bực bội.
Đêm đó, tan ca xong, Đường Điềm đặt túi trang sức qua một bên, tò mò mở hộp ra xem, cẩn thận lấy dây chuyền ra, đứng trước gương thử đeo lên cổ.
Không hổ là món đồ hơn trăm vạn, trông đúng là rất sang trọng.
Đường Điềm vội vàng cất lại, giấu kỹ.
Cô cảm thấy hơi buồn ngủ, tranh thủ đi tắm sớm rồi đi ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm.
Còn chuyện mang sữa cho Thẩm Yến Lễ, cô sẽ không làm nữa, giờ mà đến thật sự sẽ bị anh "ăn sạch".
Đường Điềm tắm nước nóng thoải mái, không nghĩ ngợi gì thêm, mọi thứ cứ để tùy duyên.
Nửa đêm, cô lại mơ thấy một giấc mơ, lần này mơ thấy Thẩm Yến Lễ ăn mặc chỉnh tề ép cô vào tường, không nói lời nào, động tác đầy mãnh liệt.
Nhìn cô không có chỗ trốn, Thẩm Yến Lễ mới cúi đầu chặn lấy môi cô từ phía sau.
Đường Điềm bị cơn cuồng dã trong mơ làm cho tỉnh giấc, thở hổn hển, mở mắt nhìn trần nhà, cảm giác đó… như thật.
Cô ôm trán, nghĩ: về nước phải nấu ít canh thanh tâm uống mới được.
Sáng hôm sau, bữa trưa và bữa tối hôm đó, mấy người đàn ông đều ăn ở tầng một, cô liên tục tránh né ánh mắt của Thẩm Yến Lễ.
Nhưng hôm đó Thẩm Yến Lễ lại cư xử khác thường, lúc ăn cơm chỉ liếc nhìn cô hai lần, như thể quay lại cách cư xử trước đây.
Ngược lại là Phó Hi bám cô không rời, mỗi lần thấy cô đều cười tươi, khiến cô sợ người khác hiểu lầm.
May mà mọi người đã quen với việc Phó Hi hay trêu chọc cô, nên cũng không ai nghĩ theo chiều hướng khác.
Nhưng khi những người khác rời khỏi phòng ăn, Phó Hi lại tiến đến, giả vờ trêu đùa rồi nắm tay cô, còn v**t v* đầy ám muội…
Ánh mắt anh nhìn cô, như cười như không, nhưng ẩn chứa sự chiếm hữu mạnh mẽ và mập mờ.
Đường Điềm sợ đến mức cứng đờ người, vội dùng ánh mắt ra hiệu cho anh buông ra, may mà có bàn ăn che chắn, nếu không chắc chắn sẽ bị người khác phát hiện.