Đường Điềm vùng vẫy mấy lần nhưng không thoát ra được, thấy anh vẫn không chịu buông tay, làn da trắng mịn như ngọc trên tay cô bị anh xoa đến đỏ bừng, trông mờ ám vô cùng.
Cô định giẫm một cái lên chân anh, nhưng Phó Hi lại nhận ra ý đồ đó, không những không né tránh mà còn chủ động đưa chân đến trước mặt cô.
Phó Hi hơi nhướng đôi mắt hoa đào, như cười như không, ra hiệu cho cô muốn giẫm thì cứ giẫm.
Đường Điềm: “…” Cạn lời.
Anh… sao lúc nào cũng vô lại như vậy! Nhân lúc không ai chú ý, cô trừng mắt lườm anh một cái.
Phó Hi bật cười: “Đường Điềm, sao mặt và tai em đỏ thế?”
Anh cố tình nói lớn, cứ như muốn lập tức công khai với cả thế giới rằng Đường Điềm là bạn gái của anh vậy.
Đường Điềm vốn đã đỏ mặt sẵn, giờ thì cả khuôn mặt nóng bừng lên.
“Làm ơn tránh ra cho tôi làm việc, cảm ơn anh.”
Cô luống cuống nói xong câu đó, vội rút tay khỏi tay anh, không ngờ lần này lại rút ra được dễ dàng.
Cô cúi đầu tiếp tục bận rộn với công việc trong tay, không dám ngẩng lên nhìn vào mắt Phó Hi nữa.
Ngày mai là ngày trở về nước, cuối cùng cũng đến rồi, cô đã mong chờ từ lâu.
Phó Hi không muốn thực sự chọc cô giận, cười khẽ liếc mắt nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, tay đút túi quần, tư thái ung dung rời khỏi khu vực nhà ăn.
Sau này còn nhiều cơ hội thân mật với cô, đâu cần vội trong lúc này.
Sau khi Phó Hi rời đi, Phi Phi thấy Đường Điềm có vẻ không vui, cứ nghĩ cô bị Phó tiên sinh chọc giận.
“Đường Điềm, cô đừng để bụng, Phó tiên sinh trước giờ vẫn hay khiến ba vị tiên sinh khác tức giận như thế, tính cách của anh ấy là vậy.”
Đường Điềm mỉm cười đáp lại: “Tôi biết rồi, không sao đâu.”
Phi Phi nghe vậy lại cảm thấy kỳ lạ, lẩm bẩm: “Nhưng cũng chưa từng thấy Phó tiên sinh đối xử thế này với người khác phái.”
Đường Điềm vẫn nghe thấy. Phó Hi nổi tiếng là người miệng độc, chỉ cần thấy người nào khiến anh muốn chê bai, gặp dịp là anh không buông tha.
Trước đây, khi cô vừa xuyên đến thế giới này, lúc ở chân cầu thang Phó Hi đi ngang qua cô cũng chỉ hỏi một câu, nhưng đôi mắt hoa đào ấy thì đầy vẻ chế nhạo rõ ràng.
Cho nên đến tận bây giờ, chuyện Phó Hi tỏ tình với cô vẫn khiến cô cảm thấy không thật.
Còn Thẩm Yến Lễ thì khỏi phải nói, anh mang đến cho cô một cú sốc quá lớn.
Hai nam chính này, chờ cô về lại biệt thự trong nước, nhất định phải tránh né từng người, cố gắng không tiếp xúc. Dù sao về nước rồi, cô chỉ cần phụ trách một vị tiên sinh, chắc chắn không phải là hai người họ.
Ngày về nước, Đường Điềm nói lời tạm biệt với quản gia và mấy người như Phi Phi. Cô biết đó là lần gặp cuối cùng, sau này sẽ không còn cơ hội gặp lại họ nữa.
Giống như lúc đến, cô lên xe, đi đến bãi đỗ máy bay, rồi lên máy bay. Suốt quá trình đó, cô hầu như không chạm mặt với mấy người Bùi Giác.
Lúc đi nước ngoài, Liễu Hiểu Chi từng cố tình gây khó dễ cho cô, giờ thì đang ngồi xe lăn, không còn tinh thần đâu để gây chuyện nữa.
Trên máy bay, hôm nay Đường Điềm dậy sớm nên tranh thủ chợp mắt một chút.
Cô nhớ lại mấy ngày đầu mới xuyên đến đây, không phải mệt thì là buồn ngủ. Giờ nghĩ lại chắc do liên quan đến việc xuyên không, mất vài ngày mới hồi phục.
Cô ngáp dài, nghĩ thầm, kiếp trước cô cũng hay buồn ngủ, kiếp này cũng chẳng khác.
Lúc đầu trong khoang còn có vài trợ lý trò chuyện, sau đó mọi người đều ngủ cả.
Hai ngày nay, Liễu Hiểu Chi bỗng thay đổi hoàn toàn, tỏ vẻ hờ hững với các vị tiên sinh, nhưng cô ta phát hiện… họ dường như chẳng để ý đến thái độ của cô ta.
Điều này khiến Liễu Hiểu Chi hơi chán nản, muốn từ bỏ, nhưng “thành công” của Đường Điềm giống như củ cà rốt treo trước mặt, khiến cô không cam lòng bỏ cuộc. Cô định về nước thử lại lần nữa, không có lý do gì Đường Điềm làm được mà cô ta thì không.
Một ngày một đêm trôi qua, máy bay hạ cánh tại một địa điểm nào đó thuộc thành phố S trong nước.
Trong nước đang là mùa hè, hôm nay trời nắng đẹp, nhà vệ sinh trên máy bay cũng không còn bị chiếm quá lâu như lúc đi nước ngoài nữa.
Đường Điềm lấy một chiếc váy trong vali, vào nhà vệ sinh thay bỏ áo dài quần dài, mặc vào váy liền thân.
Sau khi xuống máy bay, cô lên xe đến đón về biệt thự.
Cả chặng đường, cô và Liễu Hiểu Chi giống như lúc xuất phát, không ai nói với ai một câu. Liễu Hiểu Chi nhìn cô mấy lần, nhưng Đường Điềm chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Liễu Hiểu Chi siết chặt tay, nhìn Đường Điềm được ánh nắng bên ngoài chiếu vào, gương mặt xinh đẹp như phát sáng, đẹp đến mức khiến cô không thể rời mắt.
Mặc dù gương mặt và ngũ quan của Đường Điềm không có gì thay đổi so với trước, chỉ là không còn lớp trang điểm dày nữa, nhưng cảm giác cô mang lại thì khác hẳn. Dường như vào một ngày nào đó, cô bỗng trở nên trầm tĩnh, khí chất và dáng vẻ đều thay đổi ít nhiều.
Liễu Hiểu Chi không thích sự thay đổi này của cô, vì kiểu tính cách trước kia mới dễ kiểm soát. Cô ta vẫn luôn hy vọng Đường Điềm có thể quay lại như trước…
Trước cổng biệt thự, quản gia và những người hầu khác đã lần lượt ra đón các vị tiên sinh trở về.
Chiếc xe của Đường Điềm và Liễu Hiểu Chi là chiếc cuối cùng tới biệt thự.
Lưu Huệ Hoa không rõ tình hình, từ trong biệt thự chạy ra, hỏi han ân cần Liễu Hiểu Chi, còn với Đường Điềm thì vẫn thờ ơ như trước.
Đường Điềm kéo vali, chào hỏi quản gia đang đứng trước cửa biệt thự, hàn huyên đôi câu.
Những người hầu khác đang bận rộn, Đường Điềm để ý thấy Tống Vũ đang một mình thu dọn chăn ga phơi ngoài sân.
Một giọt mưa rơi trúng mí mắt cô, Đường Điềm ngẩng đầu nhìn lên trời, thì ra là đang mưa bóng mây.
Cô đặt vali sang một bên, vội vàng chạy tới giúp Tống Vũ.
Tống Vũ gọi Lưu Huệ Hoa ra phụ, nhưng người kia nghe thấy cũng chẳng buồn đáp lại, càng không có ý định ra giúp. Giờ thì chỉ còn một mình cô đang thu dọn mấy thứ chăn ga phơi ngoài sân.
Vài ngày Đường Điềm và Liễu Hiểu Chi không có mặt, Lưu Huệ Hoa vẫn luôn âm thầm gây khó dễ cho cô ấy.
Tống Vũ càng nghĩ càng tủi thân, nước mắt rưng rưng, chẳng biết giãi bày với ai. Cô ấy vừa định giơ tay kéo tấm ga thì một bàn tay nhỏ nhắn tương đương đã nhanh chóng thu gọn nó vào lòng trước.
Tống Vũ sững người, tay giơ lên còn chưa kịp thu lại, quay đầu nhìn người mới đến.
Đường Điềm ra tay rất nhanh, trước khi mưa rơi lớn, chỉ trong vài động tác đã gom hết chăn, ga, vỏ gối vào lòng.
Cô bước tới kéo tay áo Tống Vũ đang còn ngẩn người: “Vào nhà mau.”
Tống Vũ hoàn hồn, lập tức chạy theo sau cô vào biệt thự.
Đứng trước cổng, quản gia nhìn cảnh tượng ấy, ánh mắt tràn đầy hài lòng.
Đường Điềm và Tống Vũ đem toàn bộ chăn, ga, vỏ gối đã thu gom bỏ vào máy sấy, sau đó còn phải khử trùng thêm lần nữa.
Xong việc, Tống Vũ ôm lấy Đường Điềm nũng nịu.
“Em đứng trước cửa đợi chị lâu lắm rồi, chỉ thấy mấy vị tiên sinh về thôi.”
Tống Vũ có bao nhiêu điều muốn tâm sự với cô, vẫn là chị Đường Điềm là tốt nhất.
Đường Điềm rút vài tờ khăn giấy lau mưa trên tóc và mặt cô, mới lên tiếng: “Chị và Liễu Hiểu Chi về muộn hơn mấy vị tiên sinh một chút.”
Chỉ từ chuyện nhỏ như vậy đã có thể thấy được, giữa cô và Thẩm Yến Lễ, Phó Hi có sự khác biệt quá lớn. Cho dù thật sự ở bên một trong hai người, cũng không thể dài lâu.