Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu

Chương 66

Vài phút trước, ở tầng hai của biệt thự, ba người đàn ông – Thẩm Yến Lễ, Phó Hi và Ôn Thiệu Hàn – đứng trước cửa sổ sát đất, vừa uống cà phê vừa trò chuyện công việc.

Thẩm Yến Lễ đứng đó, tay trái đút túi quần, mắt nhìn xuống khu vườn phía dưới ở góc trái cửa sổ. Anh vừa uống cà phê vừa quan sát người giúp việc đang lóng ngóng thu dọn vỏ chăn và ga giường.

Bất chợt, ánh mắt anh dừng lại trên một bóng hình quen thuộc đột nhiên lọt vào tầm nhìn. Hôm nay cô mặc một chiếc váy liền thân, ngoài bộ đồ mùa đông đen tuyền hôm trước, đây là lần đầu tiên anh thấy cô mặc đồ của chính mình.

Do anh đang ở tầng cao, còn cô lại đứng ngay sát mép ngoài cùng của cửa sổ sát đất, chỉ cần anh bước nghiêng nửa bước về bên phải, vị trí của anh liền rơi vào điểm mù của cô (ý là ảnh nhìn thấy cô nhưng cô không nhìn thấy ảnh).

Anh chỉ có thể thấy được chiếc váy dài màu nhạt của cô, váy gần chạm đến mắt cá chân. Động tác của cô rất nhanh nhẹn, thu dọn ga giường và chăn rồi ôm hết vào lòng.

Khi cô chạy, mái tóc dài mượt mà và tà váy nhẹ nhàng tung bay theo gió, vừa đẹp vừa thanh thoát.

Ngay khi bóng dáng của Đường Điềm xuất hiện trong khu vườn tầng trệt, ba người đàn ông vừa nãy còn trò chuyện rôm rả giờ lại im lặng không nói một lời, ánh mắt đều dõi theo hình bóng thoáng qua ấy.

Ở tầng một, Đường Điềm vừa rồi bận đi giúp thu dọn đồ, suýt nữa quên mất vali để ở cửa.

Cô vội vàng chạy đến cửa biệt thự, đúng lúc quản gia đang định gọi người đến giúp đưa vali của cô về phòng.

Thấy cô hớt hải chạy tới, quản gia mỉm cười nói: “Vừa khéo, tôi đang định bảo người mang vali về giúp cô đây.”

Đường Điềm chạy đến, hơi thở gấp: “Cảm ơn quản gia, vừa rồi tôi bận một chút việc nên mới để quên.”

Cô nghĩ quản gia không để ý nên cũng không nhắc đến chuyện mình đi giúp đỡ Tống Vũ.

Quản gia mỉm cười hiền từ gật đầu, thảo nào mà Tống Vũ cứ nhắc mãi, suốt ngày hỏi bao giờ Đường Điềm từ nước ngoài quay về.

Đường Điềm kéo vali vào biệt thự, đi thẳng về phía phòng mình.

Cô cất gọn vali, nhất là món quà Ôn Thiệu Hàn tặng, nhất định phải giấu kỹ.

“Cốc cốc…”

Có người gõ cửa, cô mở ra thì thấy là Tống Vũ, sau lưng còn có một chiếc xe đẩy đồ ăn.

Sắc mặt và cử chỉ của Tống Vũ đầy vẻ bất an. Lần trước khi mang đồ cho mấy vị tiên sinh, vì trượt tay mà cô ấy đã làm vỡ ly cà phê. Bây giờ mỗi lần được gọi lên tầng hai mang cà phê hay trái cây, cô ấy lại sợ hãi không dám đi, tâm lý bị ám ảnh nặng nề.

Cách duy nhất là cầu cứu Đường Điềm. Chị Đường làm việc nhanh nhẹn và cũng cẩn thận hơn cô nhiều.

Tống Vũ sợ nếu lại làm vỡ lần nữa thì mất việc như chơi. Công việc lương cao đãi ngộ tốt thế này đâu dễ kiếm lại được.

Đường Điềm hỏi: “Sao thế?”

Tống Vũ sắp bật khóc: 

“Chị Đường Điềm, quản gia bảo em mang trái cây cho bốn vị tiên sinh và cà phê cho Bùi tiên sinh. Họ đang ở phòng khách tầng hai, em thật sự không dám đi… Chị có thể giúp em một lần này không?”

Nếu chỉ mang vào phòng thì không sao, nhưng mấy vị tiên sinh hiếm khi tụ họp ngoài phòng khách, mà lần trước cô ấy sơ xuất cũng giống hệt hoàn cảnh như hôm nay. Tống Vũ cảm thấy mình xui tận mạng.

Thấy cô ấy run rẩy đến vậy, Đường Điềm đoán là lần trước để lại bóng ma tâm lý.

“Em sợ mình lại làm vỡ, nếu lần nữa thì chắc em phải xách hành lý rời đi mất… Em không muốn mất việc này đâu, chị Đường…”

Đường Điềm vỗ nhẹ tay cô, an ủi: “Chưa nghiêm trọng đến mức đó đâu. Lần này chị giúp, nhưng lần sau em phải tự tin lên nhé.”

Dù sao chưa đến bốn tháng nữa cô sẽ rời khỏi nơi này, khi ấy, Tống Vũ sẽ phải tự mình xử lý tất cả.

Tống Vũ gật đầu như gà mổ thóc, cười tươi: “Cảm ơn chị Đường Điềm! Em để dành cho chị mấy múi sầu riêng và vài quả măng cụt, toàn phần sầu riêng nhiều thịt nhất đấy!”

Đường Điềm nghịch ngợm giơ tay làm dấu “OK”, động tác bất ngờ này khiến Tống Vũ đỏ bừng cả mặt vì ngượng ngùng.

“Ơ, Tống Vũ? Cô còn đứng đây làm gì?”

Lưu Huệ Hoa thấy cô đứng trước cửa phòng Đường Điềm, tưởng cô lười biếng, không chịu đi giao cà phê và trái cây cho các tiên sinh tầng hai, mà lại tán gẫu ở tầng một. Cô ta định méc chuyện này với quản gia.

Lưu Huệ Hoa vốn đã có thành kiến với Tống Vũ. Từ sau khi chuyện cô ta bắt nạt xong bị phát hiện, quản gia chẳng giao nhiệm vụ nào có thêm lương hay thưởng cho cô ta nữa.

Cô ta đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu Tống Vũ, luôn cố bắt lỗi cô ấy để tố lên quản gia, chứng minh Tống Vũ không đủ năng lực.

Đường Điềm thấy Lưu Huệ Hoa giơ điện thoại quay lén cô và Tống Vũ, chỉ biết im lặng thở dài. Ở biệt thự nghỉ dưỡng yên tĩnh quen rồi, giờ trở lại đây lại cảm thấy như rơi vào chiến trường.

Cô và Tống Vũ đều hiểu cô ta quay video để tố cáo với quản gia.

Đường Điềm nói với Tống Vũ – lúc này đang tức giận đến run người: “Đừng để ý đến cô ta, quản gia không phải người không biết phân biệt đúng sai đâu.”

Tống Vũ tức đến phát khóc. Sao trên đời lại có người ưa bắt nạt người khác như vậy!

Đường Điềm đóng cửa phòng, chuẩn bị đẩy xe đẩy đi. Tống Vũ không chịu, kiên quyết muốn tự làm. Dù sao đó cũng không phải việc của chị Đường Điềm.

Tầng hai biệt thự, Đường Điềm đẩy xe đẩy đi vào phòng khách. Thẩm Yến Lễ và Phó Hi ở nơi đông người vẫn luôn biết chừng mực, nên cô không phải lo lắng điều gì.

Cô mặc chiếc váy dài màu nhạt, khoác lên làn da trắng mịn như ngọc, mái tóc đen dày mềm mại buông xõa như lụa, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần khiến chiếc váy bình thường này trở nên vô cùng bắt mắt.

Mấy người đàn ông đang ngồi trên sofa thấy cô đẩy xe bước vào, tiếng trò chuyện lác đác lập tức im bặt.

Đường Điềm lập tức cảm thấy khó xử, vội vàng bước nhanh hơn, đẩy xe đến trước bàn trà.

“Bùi tiên sinh, cà phê của anh đây.”

Cô đặt ly cà phê xuống trước mặt Bùi Giác. Dù anh không nói gì, nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt anh đang nhìn mình.

Cô tiếp tục đặt đĩa trái cây lên bàn trà, không dám ngẩng đầu. Áp lực vô hình quá lớn.

“Chúc các tiên sinh dùng ngon miệng.”

Khi quay người rời đi, cô vô tình ngước mắt lên, bất ngờ chạm phải ánh nhìn của Thẩm Yến Lễ. Đôi mắt đen sâu thẳm ấy đang nhìn thẳng vào cô, thấy cô quay sang, anh lại mỉm cười – một nụ cười khiến cô hoảng sợ.

Tim Đường Điềm đập hụt một nhịp, tay run run nắm lấy tay cầm xe đẩy, vội vàng rời khỏi phòng khách.

Đẩy xe đến thang máy, cô vẫn cảm nhận được ánh nhìn mạnh mẽ phía sau. Cúi đầu nhìn lại váy dài chạm mắt cá và đôi giày trắng đơn giản của mình, cô thầm nghĩ:

“Có gì mà nhìn chứ? Bộ váy này còn không đẹp bằng đồng phục làm việc, là bộ xấu nhất trong tủ rồi. Bất kỳ chiếc áo hay quần nào trong tủ cũng đẹp hơn nó…”

Cô không biết mình có đang nghĩ quá nhiều không…

Vừa đẩy xe xuống tầng một, cô bắt gặp cảnh Tống Vũ đang cãi nhau với Lưu Huệ Hoa.

Nghe tiếng thang máy, thấy Đường Điềm bước ra, khí thế của Tống Vũ liền tăng vọt:

“Tôi nhờ chị Đường giúp, đâu phải nhờ cô, cô là gì mà xen vào?!”

Bình Luận (0)
Comment