Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu

Chương 96

Thấy anh lên lầu, Đường Điềm mang theo tâm trạng rối bời, xách túi đồ ăn đến bàn bên cạnh, mở ra thì phát hiện toàn là những món cô yêu thích.

Cô gần như món gì cũng ăn được, nhưng những món trong túi này lại chính là khẩu vị mà cô thích nhất.

Không thể diễn tả được cảm xúc trong lòng. Người đàn ông hoàn mỹ từng theo đuổi cô mãnh liệt ấy dù ký ức liên quan đến cô đã bị xóa bỏ, vậy mà khi gặp lại, anh vẫn còn biết cô thích ăn gì.

Đường Điềm không rõ vì sao Phó Hi lại đến đây ở tận một tháng, hơn nữa còn đến một mình.

Cô mơ hồ nghi ngờ rằng anh đến vì cô, nhưng có thể thấy rõ anh không nhớ những rắc rối giữa họ trước kia.

Dù nghĩ theo hướng nào, cô cũng không đoán ra rốt cuộc anh muốn làm gì.

Ánh hoàng hôn đỏ rực nhuộm cả đất trời, cô nhìn qua cửa sổ ngắm cảnh, nhưng chẳng có tâm trạng nào để thưởng thức vẻ đẹp ấy.

Nghe thấy tiếng bước chân, cô quay đầu nhìn thì thấy Phó Hi đi tới quầy lễ tân.

Anh gần như buột miệng: “Đường Điềm…”

Vừa thốt ra, anh khựng lại, sắc mặt có phần kinh ngạc. Rõ ràng anh không nhớ cô tên gì, tại sao lại đột nhiên gọi đúng tên cô?

Đường Điềm chưa kịp phản ứng, liền đáp lại: “Phó tiên sinh có chuyện gì sao?”

Cô thấy đôi mắt đào hoa của anh hơi híp lại, nhìn cô chằm chằm.

“Em thật sự tên là Đường Điềm?”

Cô vô thức gật đầu, hoàn toàn không cảm thấy có gì lạ.

“Tôi tên là Đường Điềm, sao vậy? Phó tiên sinh?”

Thấy phản ứng của cô rất bình thường, trái lại chính anh lại thấy bản thân có gì đó không ổn. Có lẽ trước kia từng gọi cô như thế...

“Bữa trưa tôi mang về, em thấy mùi vị thế nào?”

Đường Điềm mỉm cười lịch sự: “Toàn là món tôi thích, cảm ơn Phó tiên sinh.”

Ánh mắt Phó Hi nhìn nụ cười của cô, rồi dừng lại nơi đôi môi. Sau đó anh cầm chìa khóa xe rời khỏi nhà nghỉ.

Trong xe, anh không khởi động ngay. Ánh hoàng hôn đỏ rực chiếu qua cửa kính, phản chiếu nửa khuôn mặt điển trai của anh, nửa còn lại chìm trong bóng tối.

“Giúp tôi điều tra một người.”

“Tên là Đường Điềm, từng làm giúp việc tại Thiên Cầm Loan, chắc nơi đó còn lưu hồ sơ của cô ấy.”

Trong nhà nghỉ, Đường Điềm nhìn theo bóng anh rời đi, nửa tiếng sau, cô xoay người vào bếp nấu một tô hoành thánh ăn liền.

Vừa đặt tô hoành thánh lên bàn, uống một thìa canh, thì ngoài cửa vang lên tiếng động. Phó Hi đẩy cửa bước vào thì thấy cô đang ăn.

Anh đi tới, đặt túi đồ ăn lên bàn bên cạnh, rồi ngồi xuống đối diện cô.

Bị anh nhìn chăm chú, Đường Điềm cảm thấy cực kỳ không tự nhiên, nhất là lúc đang ăn.

Cô ngẩng đầu lên, lúng túng hỏi: “ Phó tiên sinh đi mua cơm tối à?”

Ánh mắt anh rời khỏi đôi môi cô, cổ họng khẽ chuyển động, khẽ “ừ” một tiếng.

Cô liếc nhìn túi đồ anh đặt bên cạnh, định nói bên kia còn bàn trống, thì Phó Hi đã đưa tay bê tô hoành thánh của cô đến trước mặt mình.

Sau đó, anh thay thế bằng túi đồ ăn, đặt trước mặt cô.

Anh nói: “Vừa hay, tôi thử tay nghề của em một chút.” Nói rồi, anh cầm lấy chiếc thìa cô vừa dùng, thong thả ăn hoành thánh.

Đường Điềm: “!”

Cô giơ tay định ngăn lại, nhưng đã quá muộn — anh đã ăn rồi.

“Phó tiên sinh…”

Cô thậm chí không biết nên nói gì nữa.

Phó Hi khẽ đáp: “Em không ăn thì đồ tôi mang về sẽ nguội đấy.”

Đường Điềm mở túi đồ ăn, ăn một cách gượng gạo. Rõ ràng anh thấy cô đã ăn vài thìa canh, vậy mà vẫn…

Đến khi cô ngẩng đầu lên lần nữa, Phó Hi đã ăn sạch tô hoành thánh. Anh lại đang nhìn chằm chằm vào môi cô...

Cô vừa ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt đào hoa của anh. Ánh mắt ấy… u tối và khó đoán.

Đường Điềm vội vàng cúi đầu tiếp tục ăn. May mà lát sau, anh đứng dậy lên lầu.

Nếu đến lúc này mà cô còn không nhận ra, thì đúng là ngốc đến cực điểm rồi. Qua hành động ban nãy, rõ ràng Phó Hi lại bắt đầu để tâm đến cô rồi.

Nhận ra điều đó, cả người cô như bàng hoàng — ký ức của Phó Hi đã bị kịch bản can thiệp, không còn nhớ cô, vậy sao lại có hứng thú với cô nữa?

Cô thấy đau đầu. Phải làm sao đây?

Mặc kệ đi. Mai về lại tiểu viện, chỉ cần cô không thường ra ngoài, thì dù Phó Hi có hứng thú cũng không có cơ hội phát triển tiếp.

Khoảng mười giờ tối, Đường Điềm dùng điện thoại bàn của nhà nghỉ gọi cho từng vị khách đang lưu trú, xác nhận họ tối nay không ra ngoài. Sau đó, cô khóa cửa chính tầng trệt rồi quay về tiểu viện nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, cô đã quen với việc dậy sớm, vừa mở khóa nhà nghỉ thì thấy em gái ông chủ chạy xe điện vào.

Em gái của ông chủ là một cô gái nhỏ xinh xắn. Vừa thấy Đường Điềm, cô ấy liền gọi:

“Chị Điềm!”

Đường Điềm đang định cất ổ khóa vào trong, nghe tiếng gọi liền quay người chào lại.

Lâm Nhạc Kiều vừa bước xuống xe liền nhìn thấy xe sang của Phó Hi, ngạc nhiên nhìn chăm chú.

“Em không nhìn nhầm chứ? Chiếc xe này… chị Điềm, xe này là của khách à?”

Đường Điềm nhìn chiếc xe của Phó Hi rồi gật đầu: “Của một vị khách đặt phòng hướng núi trong một tháng.”

Lâm Nhạc Kiều không ngờ nhà nghỉ nhỏ của anh trai mình lại đón được khách quý đến vậy, cô ấy tò mò đi vòng quanh xe ngắm nghía.

Đường Điềm đặt chìa khóa lên quầy: “Chị về trước đây, nếu cần gì, quầy có số điện thoại của chị. Em gọi hoặc sang bên cạnh tìm cũng được.”

Lâm Nhạc Kiều say mê nhìn xe sang, miệng đáp lấy lệ: “Vâng, chị Điềm vất vả rồi.”

Thấy dáng vẻ thích thú của cô gái nhỏ, Đường Điềm bật cười lắc đầu.

Rời khỏi nhà nghỉ, cô về lại tiểu viện, bắt đầu tưới hoa. Tưới xong, cô đứng thẳng dậy, tay trái vô thức xoa bên hông.

Khi đến gần tường kiểm tra cành hoa, ngẩng đầu lên liền thấy ngoài tường có một bóng người đang đứng.

Phó Hi đút tay trong túi quần, đôi mắt đào hoa ánh lên tia cười, không biết đã đứng nhìn cô từ bao lâu.

Sự xuất hiện bất ngờ khiến Đường Điềm suýt giật mình.

“Phó tiên sinh?”

Chỉ nghe giọng anh uể oải vang lên: “Chào buổi sáng.”

Bình Luận (0)
Comment